Chương 19: Một Thế Giới Khác

Thi Nhược Hàm lộ ra vẻ mặt chán nản, rõ ràng chuyện đó chẳng có gì nhưng vẫn làm cô cảm thấy hơi hoài niệm.

"Có một kiện hàng gửi đến ngài, từ Tẫn tướng quân, tôi đã đích thân kiểm tra kỹ lưỡng, không có vật gì gây hại." Bạch Bội đẩy một chiếc hộp lớn đến trước cửa phòng, anh lặng lẽ đợi cô ra để nhận bưu kiện.

Thi Nhược Hàm nhìn vào kích thước, đây chắc chắn là một cabin liên thông, bao bì được làm từ vật liệu polymer, tính chất vật lý lẫn hóa học đều rất bền, không hề dễ dàng bị phá hủy, nói chung có thể tái chế và sử dụng lại.

"Đặt vào phòng trống ở bên cạnh, rồi mở quyền truy cập."

"Tuân lệnh." Tiểu Bạch nhanh chóng đem chiếc hộp vào phòng bên cạnh, anh bắt đầu mân mê.

Điều cần phải quan tâm ngay bây giờ là vốn đầu tư khởi nghiệp, Thi Nhược Hàm nhìn xung quanh, thật sự khó để tìm ra độ vật nào có giá trị mà không có dấu ấn cô để lại, nếu là những thứ phổ biến trên thị trường thì đủ điều kiện xuất hiện trong chợ đen…Có vẻ như ngày đầu tiên khởi nghiệp cũng chỉ có thể tùy tiện xem qua.

Cô sửa sang lại quần áo một chút, dựa vào cánh cửa phòng bên cạnh nhìn Tiểu Bạch đang nối đủ loại mạch điện lại với nhau, không mất quá nhiều thời gian, chỉ cần vài phút đã làm xong.

Nói chung, cái cabin này chẳng khác so gì với cái của Tẫn tướng quân, ngoại trừ việc sau khi nhấn nút, một khoang trống từ phía dưới đi lên, dùng để giao dịch đồ vật. Cô dựa theo trí nhớ khởi động lại khoang đặc chế này.

Cô từ từ mất đi ý thức, thứ chất lỏng sền sệt lạnh lẽo bắt đầu dâng lên đến miệng và mũi rồi nhấn chìm Thi Nhược Hàm, hệt như đang đi vào một giấc ngủ sâu, lại giống như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, khi tiềm thức đang có sự dịch chuyển, cô bước vào một không gian hoàn toàn khác. Một không gian trắng xóa, không có cửa sổ hay cửa ra vào, chẳng có gì ngoài một lá thư lơ lửng ở không trung.

Mà bản thân cô dường như không có hình thể, ngoại trừ việc các giác quan vẫn hoạt động như bình thường.

Chỉ vừa chạm vào chiếc phong bì, gương mặt khôi ngô tuấn tú của Tẫn tướng quân lại hiện lên, đôi môi hơi mỏng bắt đầu nói: "Đây là tờ hướng dẫn sử dụng mà tôi để lại, em có thể nhờ trợ lý ảo truyền đạt. Còn nữa, tài khoản của em cũng được liên kết với tài khoản của tôi, tinh tệ bên trong có thể tùy ý sử dụng, đây là coi như là chút tâm ý của tôi."

Sau đó, gương mặt của Tẫn tướng quân được gấp về như cũ, trở lại là một lá thư bình thường.

Thi Nhược Hàm làm theo những gì anh ta nói trong bảng hướng dẫn, đột nhiên một giọng nói của nữ nghe giống như Tiểu Bạch vang lên: "Hoan nghênh ngài sử dụng gói dịch vụ, đối với chúng tôi khách hàng là thượng đế. Những thứ cần thiết đã được triển khai, mời ngài xem qua."

Thi Nhược Hàm liếc sơ qua danh sách, ngoài việc điều chỉnh giọng nói, còn có thể tùy ý thay đổi ngoại hình của cơ thể, nhưng không được quyền khác hơn 40% so với bản gốc, ví dụ như bạn cao hai mét, thì chỉ được quyền chỉnh xuống một mét hai hoặc cùng lắm là cho cao lên hai mét tám, ngoài ra còn có thêm vài cái nút vừa nhìn đã thấy rất đặc biệt - trang phục. Nhưng chỉ duy nhất vài bộ đầu tiên cho nam là miễn phí, còn lại phải mua bằng tinh tệ, trong khi đồ nữ không chỉ ít đến đáng thương, mà khi mua còn cần chứng thực. Cô thử bấm vào giỏ hàng để xem Tẫn tướng quân để lại bao nhiêu tinh tệ…Khoảng mười vạn, cũng coi như một số tiền lớn.

Nhưng Thi Nhược Hàm sẽ không động đến nó trừ trường hợp bất đắc dĩ, bởi dù sao khi nhận lợi ích từ người khác sẽ phải ăn nói nhún nhường hơn, hơn nữa việc sử dụng tiền chắc chắn sẽ được hệ thống sẽ báo về máy chủ, thực sự không có cảm giác an toàn… Tuy rằng bây giờ có sự giám sát trong việc đăng nhập, nhưng chắc chắn không phải lúc nào anh ta cũng nhìn chằm chằm vào đây, thân là tướng quân, cũng sẽ không rảnh rỗi đến mức độ đó.

Sau khi phát huy truyền thống truyền song tuyến song hành tốt đẹp, cô muốn khuôn mặt mình nam tính thêm một chút, chỉ là giới hạn thay đổi 40% quá ít, thoạt nhìn khuôn mặt này như chú cún của Bạch Bội vậy, không có lực uy hϊếp. Lông mày thon dài cùng đôi mắt to tròn được chỉnh thành màu đỏ sẫm, làn da trắng nõn mịn màng và mái tóc đen nhánh giữ nguyên, tóc mái còn rũ rũ trên trán. Mặc dù Thi Nhược Hàm vẫn muốn thêm một vài phụ kiện như khuyên tai gì đó, nhưng những thứ này đều cần tinh tệ để mở khóa nên cô đành phải gác lại.

Vóc dáng, các bộ phận nữ tính còn quá nhiều, vai nhỏ hơn hông, mông quá lớn, ngực thoạt nhìn không giống cơ ngực, chân cũng không thẳng lắm…Cô phải cố gắng lắm mới sửa chữa sao cho không quá 40%, làm cho phần vai và hông bằng nhau, cơ bắp không quá to nhưng nhìn qua vẫn giống như một thú nhân phát dục tốt luôn sẵn sàng chiến đấu chứ không phải thứ thơm tho nữ tính kia nữa.

Bởi cô đã tính ngay từ đầu rồi.

Giọng nói lựa chọn giọng của thiếu niên, trang phục thì cứ như ban đầu là được, sau khi thiết lập xong, cô bật tính năng bảo vệ và chống bị theo dõi lên, đồng thời để trợ lý ảo dịch chuyển mình về lại điểm ban đầu.

Giống như một chai sốt cà chua bị ép ra bên ngoài, dù đã được dịch chuyển nhưng ý thức của cô vẫn còn sót lại một chút ít, vì không gian nhỏ hẹp nên đầu óc cô hơi đau đớn, tầm nhìn tạm thời chỉ còn một màu đen.

Thính giác phục hồi nhanh hơn thị giác, xung quanh truyền đến vụn vặt âm thanh nói chuyện, vì chồng chéo lên nhau nên thật sự chẳng biết được bọn họ đang nói gì, xa xa còn nghe được âm thanh “đặc thù” - Tục tĩu, tiếng thiếu niên rêи ɾỉ gợϊ ɖụ©, tiếng cãi nhau chói tai, tiếng thanh thúy của thủy tinh va chạm vào nhau…

Đốm đen che lại đôi mắt dần biến mất, cô thấy được toàn cảnh "Chợ đen".

Đây giống như một chiếc bánh vòng khổng lồ, chính giữa có một khoảng trống màu trắng, xung quanh san sát những cửa hàng nhỏ với đủ hình thù kỳ lạ, dường như tất cả lịch sử và văn hóa của trái đất đều bị chôn vùi vào đây. Một cửa tiệm dùng phù điêu Baroque trang trí, trên gác còn treo đồ len loại của Trung Quốc. Có người chỉ dùng một mảnh vải trải trên đất rồi ngồi xuống, người thì dùng vật liệu giống như kim loại để dựng mặt tiền cửa hàng, thậm chí còn có những gian hàng nhỏ ghép lại thành đôi, thành ba mà bay lượn trên không. Đại đa số người ở đây trông rất kì quái, có người đàn ông cao tận ba mét, một tên nhóc có vóc dáng xêm xêm cô, tùy ý lộ ra dạng nhân thú, lang thang đi dạo không có mục đích.

"Cô gái, người mới à?" Khi cô quan sát kỹ lưỡng, không dám hành động thiếu suy nghĩ, thì từ đâu có một người đến vỗ vai cô.

Thi Nhược Hàm quay đầu nhìn về phía người đàn ông, anh ta bình thường đến mức có lẽ chút nữa khuôn mặt này sẽ chẳng đọng lại gì trong tâm trí của cô, chắc chỉ nhỉnh hơn 1m75 chút. Cô gật đầu, ánh mắt ra hiệu đối phương cứ nói tiếp.

Người đàn ông xoa xoa tay, dùng giọng trầm trầm: "Chợ đen này, có lẽ cô không biết, chỉ một thanh chocolate cũng có thể bán ra với giá 500 tinh tệ, cô nhìn trúng thứ gì, thì đến tư cách đấu giá cũng không có."

Thi Nhược Hàm giống như đang suy nghĩ, gật đầu không tỏ ý kiến

"Không phải không có việc làm, nhưng tiền sẽ vào từ từ hoặc đơn giản chỉ là để chặt chém mấy người mới như cô." Hắn càng nói càng trôi chảy.

"Vừa lúc, tôi có việc tốt thế này… Này, từ từ đừng đi, đây là thông tin liên lạc, sau này nếu có hứng thú thì cứ đến, tôi họ Tiền, cứ nói cho người ta tên tên của tôi là sẽ bọn họ biết."

Bả vai lại bị vỗ một cái, tên họ Tiền không lưu luyến quay gót rời đi, chuẩn bị kiếm mục tiêu tiếp theo.

"Hộp đêm Love Nest đang tuyển tân thú nhân không thuộc loại chiến đấu về biểu diễn, mỗi ngày một nghìn, cộng thêm phần trăm. Cửa hàng: xp69419."

Thi Nhược Hàm nhìn sơ qua rồi sau đó cất tờ giấy mà tên kia vừa truyền vào quang não, không để nó trong lòng, nhìn tên này không đàng hoàng cho lắm. Cô như một chú mèo nhẹ nhàng di chuyển, luồn lách qua đám thú nhân, bởi vì Thi Nhược Hàm không có gì cạnh tranh, lại quá mức bình thường, nên hoàn toàn khiến cho mọi người lờ đi, điều này có chút mới mẻ, hóa ra đây là sinh hoạt của người thường, chen chúc, vội vàng, còn vô cùng bình thường, nhưng khiến người ta thả lỏng.

Cô thản nhiên nhìn ngó xung quanh, trước các quầy bán hàng đa số đều đang giăng lưới bắt chim, thỉnh thoảng cũng có đôi câu mặc cả nhưng rất khắc chế, tuy thế vẫn có một số nơi lại sang trọng hơn và thu hút được khá nhiều người mua đồ. Cô chỉ xem được cái gì mà ti trạng quầng sáng, nằm gọn trong quang não của thú nhân, sau đó coi như không có chuyện gì tiếp tục đi dạo.

Những sản phẩm được bày bán không có chocolate linh tinh mà người đàn ông kia vừa nói, thoạt nhìn thì hầu hết toàn là các sản phẩm vượt qua tầm hiểu biết, chẳng hạn như có một gian hàng đi trưng bày mô hình tròng mắt, hoặc một hộp nhỏ đựng thứ chất nhờn màu tím, hay máy chiếc lá khô quắt. Những món đồ đó cô đều không có hứng thú, ấy vậy mà giá lại lên đến vài trăm, có cái còn vài chục nghìn.

Xung quanh còn có một số địa điểm nghỉ chân như nhà hàng, quán bar, có lẽ là thể trạng của Thi Nhược Hàm rất tốt nên dù đi dạo được non nửa khu chợ thì cô vẫn chưa thấy mệt mỏi. Hơn nữa, thực đơn ở những quầy trước cổng ra vào cũng đầy rẫy những món ăn độc lạ, như phổi xào cay, dầu được chế biến bằng máy airship của Junk Star, sữa xào trị gàu…Nhìn là chẳng có cảm giác gì là thèm ăn, dù chỉ là một miếng!

"Các vị đi dạo qua đừng bỏ lỡ!" Đột nhiên ở phía đằng xa xa, có một âm thanh rất lớn vang lên, tiếng những người đàn ông không ngừng nói chuyện ồn ào, làm cô không thể không chú ý.

"Lần ra mắt đầu tiên của tân binh hộp đêm Love Nest! Nhân vật chính lần này là thỏ trắng Tiểu Hàn! Bốn mùa quanh năm đều động dục, bất kì ai cũng có thể dâʍ ɭσạи, trải qua những bước đầu dạy dỗ, hiện tại thú nhân dạng trâu cũng có thể trực tiếp cắm vào!"

Ngay lúc cô đang đi theo đám đông, người chủ trì đã lớn tiếng đọc xong phần giới thiệu, người xung quanh hoặc là kinh ngạc hoặc là thở hổn hển, cũng có người ghét bỏ tổ hợp thú nhân với nhau nên từ trong đám đông lui ra. Vừa lúc để lại cho Thi Nhược Hàm một vị trí gần hơn, xuyên qua đám người, khung cảnh trên sân khấu hiện lên rõ ràng.

Thú nhân gầy yếu đang bôi gel bôi trơn vào hậu huyệt của mình, trước mặt anh ta là một cây gậy massage cực kỳ dài.