Chương 1: Giấc mơ

Rạng sáng, ngoài cửa sổ một mảnh yên tĩnh.

Bạch yến đang nằm trên giường, mở mắt ra thấy phòng ngủ tối tăm như mực. Vừa rồi cô có một giấc mơ, cảnh tượng trong giấc mơ giống như đang ở trong lớp học của cô. Chỉ có điều khiến cho Bạch Yến ấn tượng nhất là một học sinh chuyển trường mới xuất hiện trong giấc mơ.

Người đó là họ Cố, vóc dáng cao, làn da trắng… Không biết đây có phải là ảo giác hay không, nhưng Bạch Yến có cảm giác nội dung của giấc mơ có liên quan đến anh ta.

Nhưng làm thế nào cô có thể tưởng tượng được một chàng trai mà cô chưa bao giờ gặp trong giấc mơ của mình? Hai tay Bạch Yến ấn ấn thái dương hơi đau, sau đó dựa vào trí nhớ, tay sờ soạng tìm kiếm điện thoại di động bên cạnh giường, cô mở ra xem thời gian, mới khoảng ba giờ sáng.

Bạch Yến thấp giọng mắng vài cau thô tục, có chút phàn nàn về giấc mộng vô nghĩa. Cô lập tức nằm xuống nhắm mắt lại, sau giấc mơ làm cho cô không thể ngủ, nằm được khoảng nửa tiếng, lúc này Bạch Yến mới mở mắt cầm điện thoại lên, mở một trò chơi lên chơi.

Đến khi mặt trời có ánh sáng chiếu vào cô mới bỏ điện thoài xuống, cô dậy với đôi mắt có quằng thâm, di chuyển đến phòng tắm rửa, chỉ đơn giản ăn sáng xong cô bước ra ngoài.

Sau khi Bạch Yến đến của nhà, nhìn thấy chiếc xe Audi màu đen cách đó không xa, người đàn ông đeo kính nửa gọng, mặc một bộ vest màu đen, dựa vào cửa tài xế là một tài xế của gia đình cô , anh ta là em trai của mẹ Bạch Yến là cậu của cô.

Trần Dụ năm nay ba mươi hai tuổi, nhỏ hơn mẹ Bạch Yến chín tuổi, anh ta vẫn chưa có kết hôn. Trần Dụ tháo kính xuống, lấy ra tấm vải lâu mặt kính, trước khi đeo kính hỏi “Hôm qua mẹ con có phải đã giáo dục con không?”

Bạch Yến thường đến lúc gần tám giờ, sớm nhất là bảy giờ rưỡi nhưng hôm nay mới khoảng bảy giờ đã có mặt, cô đi đến cửa sau, vừa mở cửa vừa trả lời “ Không có, sáng nay con dạy sớm”.

Trần Dụ thấp giọng lẩm bẩm “ Thật sự là kỳ lạ.”

Sau hơn nửa giờ, Bạch Yến trên người mệt mỏi đến lớp, cô ngồi xuống bắt đầu thu dọn đồ đạt trên bàn, dự định sẽ ngủ ở tiết học buổi sáng.

Nhưng chỉ được hai giây, Bạch Yến đột nhiên cảm thấy có một ảnh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm vòa mình, cô khó chịu quay đầu, nhưng trực tiếp va chạm vào ánh mắt của một nam sinh trong lớp.

Nam sinh kia bị dọa giật mình, đồng tử giản ra, hiển nhiên không nhờ Bạch Yến đột nhiên nhìn lại mình. Một nam sinh ngồi cùng bàn vô tình nói “Cô ấy nhìn rất xinh đẹp, nhưng tính cách cô ấy rất nóng tính bạo lực, sẽ không có nam sinh nào dám thích”.

Bạch Yến nắm chặt quyển sách vẫn đang cầm trong tay, trong lớp cô thường bắt nạt những kẻ yếu, cô nổi tiếng là người xấu tính, cộng thêm gia đình giàu có, gần như không ai dám gây rối với cô, sau lưng cô cũng có không ít nhưng tai tiếng xấu.

Nam sinh thu hồi ánh mắt, vội vàng đẩy vai bạn cùng bàn bên cạnh, thì thầm nói “Đừng nói nữa”.

“Cậu sợ cái gì, cô ấy là một người lười biếng sẽ không đến trường nếu không trễ học.”

Ngọn lửa trong lòng Bạch Yến lập tức thiêu đốt đến đỉnh đầu, cảm xúc không thể khống chế được cô đứng lên. Nam sinh cắn một miếng bánh mì và tiếp tục định nói thêm gì đó, nhưng đã bị nghẹn bởi sự xuất hiên đột xuất của Bạch Yến trong tầm mắt của cậu, miếng bánh mì lớn còn lại trong tay cậu cũng rơi xuống đất.

Đôi mắt đẹp của Bạch Yến hơi hạ xuống, giọng cực kì lạnh lùng hỏi “Đang nói về tôi sao?”

Chiều cao của Bạch Yến không cao không thấp trong số các nữ sinh khác, nhưng khí thế của cô rất mạnh mẻ, đặc biệt là khi nghĩ đến hành vi cáu kinh bạo lực trước đây của mình, nam sinh đột nhiên không dám lên tiếng.

Bạch Yến kiên nhẫn mở miệng, nói tiếp “Cậu không nghe thấy tôi đang nói chuyện với cậu sao? Đừng giả vờ điếc.”

Các bạn học xung quanh thận trọng tập trung tầm nhìn lại phía này , vì sự vô tình tức giận. Sau khi nhìn thoáng qua giáo viên chủ nhiệm ở trước cửa phòng học, nam sinh lấy hết can đảm để quay lại nói “Tôi không nói cậu, đừng có tùy tiện.”

Ngay khi lời nói rơi xuống, lớp trưởng hét lên “Cả lớp đứng lên”, tất cả học sinh trong lớp điều đứng lên chào hỏi.

Bạch Yến vẫn tỏ ra sự kính nể chào hỏi, cô cố gắng gạt đi bực bội trong lòng, sau đó bước một bước giẫm mạnh lên miếng bánh mì trên mặt đất, sau đó thỏa mãn trở về chỗ ngồi.

Nghe được cuộc bàn tán của các bạn học xung quanh, Bạch Yến đại khái hiểu rằng có một nam sinh sẽ chuyển đến lớp của họ, và người nọ có vẻ khá đẹp trai, nhưng Bạch Yến không quan tâm, thậm chí không ngước mắt lên nhìn.

Cho đến khi cô đột nhiên nghe thấy một cái tên quen thuộc “Xin chào mọi người, tôi tên là Cố Thiến An, sau này xin hãy giúp đỡ.”

Bạch Yến ngạc nhiên ngước mắt lên và nhìn nam sinh đang dứng trên bục giảng, ánh mắt mở to vì sợ hãi. Cố Thiếu An vóc dáng rất cao, trong khá trắng và gọn gàng sạch sẽ, khuôn mặt rõ ràng hiện lên từng nét với ngũ quan sắc xảo, trong cậu ấy thật sự đẹp hơn những nam sinh khác trong lớp.

Không đúng! Ngay cả khi anh ta được xếp vào cùng một nhóm nam sinh khác, cho thấy anh ta cùng đặc biệt chói mắt hơn.

Giáo viên chủ nhiệm do dự một lúc mới quyết định sắp xếp chỗ ngồi cho Cố Thiếu An ở phía trước mặt bàn của .

Bạch Yến hơi sững sờ, cô chợt nhận ra, bất kể nam sinh này dáng vẻ như thế nào, ngay cả tên và vị trí chỗ ngồi, cô chắc chắn rằng trước đây cũng chưa từng thấy qua anh ta? Như thế nào mà Cố thiếu An lại giống như nam sinh mới chuyển trường trong giấc mộng của cô? Tại sao mơ thấy anh ta và nội dung giấc mơ của ngày hôm qua lại thành sự thật.

Đây có phải là một sư trùng hợp ngẫu nhiên điều không thể đoán trước được…

Bạch Yến không thể hiểu ra, cô bối rối một lúc sau đó không tiếp tục suy nghĩ nữa, cuối cùng không chịu nổi ngủ thϊếp trên bàn,



Cố Thiếu An sở dĩ chuyển đến trường này là vì gia đình, nhưng nguyên nhân chính là do cha mẹ cho rằng đây là một ngôi trường tốt. Ông nội Cố Thiếu An đã qua đời cách đây vài năm, bà nội anh không muốn lên rời khỏi nơi quen thuộc này vì thế bà phải ở lại tiếp tục hoạt động mở một cửa hàng tiện lợi.

Nhưng Cố Thiếu An biết bà nội muốn lưu lạ những ký ức trước đây với ông nội, cửa hàng tiện lợi này đã có từ khi Cố Thiếu An bất đầu có những ký ức, nó được mở từ một cửa hàng nhỏ, đây cũng là tất cả tâm huyết của ông nội và bà nội,

Năm nay bà nội Cố Thiếu An cảm thấy sức khỏe có chút giảm đi rất nhiều, cha mẹ lại không yên tâm. Cha mẹ Cố Thiếu An điều làm việc trong doanh nghiệp nhà nước, không thể xin nghỉ việc, vì vậy anh tình nguyện chuyển trường và đến sống cùng bà nội,

Tối nay Cố Thiếu An dỗ dành bà nội rất lâu, phần lớn đều nói trường không quá nhiều tiết học, bài tập về nhà lại ít, mới làm cho bà nội gật đầu đồng ý, cho anh trông cửa hàng sau giờ học.

Ngày hôm sau, trong giờ ra chơi của tiết học đầu tiên, Bạch Yến vừa mới đến trường không lâu, cô vừa mới ngủ thϊếp đi thì đột nhiên bị người phía trước Cố Thiếu An đi ra cọ sát trên cánh tay. Bạch Yến giật mình tỉnh lại, cô ngẩng đầu lên nhìn nam sinh chưa hoàn toàn bước ra.

Hôm nay Cố Thiếu An mặc đồng phục rồi, đó là bộ đồng phục mùa hè ngắn tay màu trắng xanh, từ cánh tay lộ ra có thể nhìn thấy được không quá gầy gò. Cố Thiếu An không để ý đến ánh mắt của Bạch Yến, anh đi vào nhà vệ sinh, sau khi quay lại anh đi qua khe hở giữa phía sau bàn học và bàn của Bạch Yến, lần này lại làm rơi cây bút ở cạnh bàn của Bạch Yến.

Anh lạnh nhạt nói “Tôi xin lỗi, không có cố ý.”

Bạch Yến nhìn Cố Thiếu An chen vào ngồi xổm xuống nhặt cây bút rơi trên mặt đất lên, sau đó đặt lên bàn lại. Cô nhíu mày lại, không thể kìm nén được cảm xúc được nữa nói “Cậu không cố ý gây phiền toái cho tôi hai lần.”

Nữ sinh trước mặt trông rất xinh đẹp, đặt biệt là đôi mắt, nhưng nhìn trông rất giận dữ.

Cố Thiếu An hơi ngẩng người vài giây, sau đó lại không hề khiêm tốn hay kiêu ngạo “Tôi đã xin lỗi cậu rồi.”

Những bạn học trong lớp đồng loạt nhìn về hướng hai người.

Bạch Yến lấy lại vẻ mặt vô cảm, nói với giọng lạnh lùng “Tôi không muốn cây bút này nữa, cậu bồi thường cho tôi.”

Cố Thiếu An liếc nhìn cây bút màu đen trên bàn, rõ ràng vẫn còn nguyên vẹn.

Bạn cùng bàn của Bạch Yến là Mạc Văn Văn bị đánh thức, cô mở đôi mắt mơ hồ, mặc dù không biết nhưng vẫn giúp Bạch Yến nói “Cậu không hiểu tiếng người sao?”

Mạc Văn Văn và Bạch Yến quen biết nhau thời cấp hai, bởi vì tính cách của hai người có chút giống nhau bọn họ đã trở thành bạn tốt, có thể xem như là nhóm bắt nạt các bạn học không ai dám đến gây rối họ.

Cố Thiếu An từ trong cặp lấy ra một cây bút tương tự, sau đó đặt lên bàn của Bạch Yến “Cậu không dùng, tôi bồi thường cho cậu.”

Cũng may chuông lớp vang lên, mẫu thuẫn này cũng đã dừng lại, nhưng ở phía sau, Cố Thiếu An thỉnh thoảng có đôi chân đá dưới ghế.

Chính là Mạc Văn Văn thay Bạch Yến trút giận.

Cố Thiếu An lại không biết danh tiếng trong lớp của hai người họ, trong giờ nghỉ trưa anh chỉ nghe nói về chuyện này từ một vài bạn học trong lớp, một số bạn học tốt bụng khuyên anh đừng gây rối với họ. Anh không có trả lời bất cứ điều gì, chỉ im lặng cả ngày.

-

Sau giờ tan học buổi chiều, trên đường ra khởi cổng trường, Mạc Văn Văn trìu mến ôm cánh tay Bạch Yến, vừa lắc lư hỏi “Yến Yến, cậu tối nay có muốn đi ra ngoài chơi không?”

“Tôi không muốn, hôm khác đi.”

“Được rồi, vậy thì ngày khác.”

Hoàn cảnh gia đình Mạc Văn Văn cũng tương tự Bạch Yến, tan học về nhà đặc biệt điều có xe đến đón, không giống như những học sinh bình thường khác, tất cả điều là di chuyển bằng xe đẹp hoặc là xe bình điện, còn có bạn đi xe buýt, những bạn có khoảng cách gần trường sẽ trực tiếp đi bộ về nhà.

Trần Dụ vẫn đợi ở cổng trường như thường lệ, sau khi nhìn thấy Bạch Yến, nói “A Yến, con hôm nay sao không mang cặp sách? Đừng nói rằng hôm nay giáo viên không cho bài tập về nhà.”

Hình tượng Mạc Văn Văn bên ngoài trường học hoàn toàn khác, cô nghịch ngượm thè lưỡi, giúp Bạch Yến lên tiếng “Chú Trần, làm sao giáo viên của chúng ta không giao bài tập về nhà, chỉ là chúng ta toàn bộ điều đã hoàn thành ở trên lớp.”

“Đứa trẻ này, con lại giúp Yến Yến nói dối” Sau khi Trần Dụ nói xong, làm động tác đánh người.

Mạc Văn Vắn thấy thế , chạy vài bước khoảng cách xa Bạch Yến dừng lại, xòe cánh tay trắng nõn vẫy vẫy, sau đó lớn tiếng nói “Yến Yến, mai gặp lại.”

Bạch Yến “Được rồi, ngày mai gặp lại.”

Trần Dụ vừa phàn nàn vừa cô, mở cửa sau “Năm thứ hai trung học vẫn còn lơi lỏng như vậy, chẳng giống như học sinh trung học, may mà cậu không phải là mẹ của con, nếu không chú cậu sẽ phải tức giận không thể chết.”

Bạch Yến không phản ứng gì, cô đã quá quen với việc những lời nói này của Trần Dụ, nhưng cô chán ghét chuyện đến trường học. Về đến nhà Trần Dụ bước đi sau khi đưa Bạch Yến đến cửa, anh sợ nhìn thấy mẹ của Bạch Yến không dám ở lại.

Chủ yếu là do Trần Dụ đã lớn tuổi vẫn chưa chịu lập gia đình, không chỉ có bố mẹ anh lo lắng, thậm chí mẹ của Bạch Yến rất quan tâm lo lắng, hầu như mỗi lần gặp Trần Dụ điều sẽ nhắc đến chuyện này, cô luôn gợi ý một người phụ nữ độc thân nào đó và sắp xếp buổi gặp mặt cho anh.

Cha Bạch Yến quanh năm làm việc bên ngoài, rất ít khi về nhà, mẹ Bạch Yến công tác ở phụ cận, thời gian kết thúc công việc sớm hơn thời gian tan học, nhưng mẹ Bạch Yến thích đi ra ngoài cửa đón gió, ngắm cây xanh là người không chịu ngồi yên nhàn rỗi ở nhà, việc nội trợ nấu cơm điều có người làm chuẩn bị.

Bạch Yến đẩy cửa ra, sự lạnh lùng quen thuộc hiện lên trên mặt.