Chương 2: Chưa từng gặp nhau

Bạch Yến đưa mắt nhìn thức ăn trên bàn, cô cảm thấy có chút không ngon miệng, trong nhà có nuôi một con chó màu vàng, sau khi cho nó ăn xong, cô về phòng lấy tiền tiêu vật đi ra ngoài.

Nhà của Bạch Yến rất gần với của hàng tiện lợi, đi đến nơi cũng chỉ mất mấy phút, bình thường cửa hàng tiện lợi này có một bà lão trông nôm, bà lão có thói quen ngồi trò chuyện với cửa hàng bên cạnh, chỉ đi vào thanh toán khi có khách chọn xong.

Nhưng hôm nay lại lạ thường vắng vẻ, Bạch Yến không nhìn thấy bóng dáng của bà lão, cô đẩy mở cửa kính của cửa hàng tiện lợi bước vào, sau khi nhìn thấy bóng lưng cao lớn ở quầy thu ngân, Bạch Yến hơi sững sờ.

Hóa ra là anh ta.

Cố Thiệu An mặc đồng phục học sinhh rộng rãi, áo khoác mùa thu rất mới. Tóc anh dài đến nửa gáy, ngón tay mảnh khảnh đang nghịch bút, tay còn lại đang cầm một cuốn sách, đùi hơi tựa vào chiếc bàn ở quầy thu ngân.

Bạch Yến cố ý ho nhẹ, để thu hút sự chú ý của Cố Thiên An.

Cố Thiệu An quay đầu, sau khi nhận ra là Bạch Yến, trong mắt hiện lên sự tò mò không dễ để người khác bắt gặp. Bạch Yến khẽ nhíu mày, lạnh lùng hỏi “Sao cậu lại ở đây?”

Không biết Cố Thiệu An có không vui về chuyện xảy ra ở trường học hay không, anh không ngước mắt lên trả lời “Liên quan gì đến cậu.”

Bây giờ Bạch Yến trở nên tức giận, nhưng nhớ lại giấc mơ mà cô đã gặp trước đó, cô liền kìm nén sự nóng nảy của mình. Như thường lệ, Bạch Yến lấy một tô mì ăn liền có vị cà chua giăm bông, sau đó đi đến tủ lạnh trong suốt với lấy một chai Coca lạnh trong đó.

Sau khi mua xong Bạch yến đi đến quầy thu ngân, đặt lên bàn thu ngân lấy tiền từ trong túi ra để thanh toán.

“Tám đồng năm” Cố Thiếu An nói giá, Bạch Yến đồng thời đặt tiền lên bàn, kiểm tra điếm vừa đủ tám đồng năm.

Cố Thiếu An lấy một cái túi nilong trong móc câu dưới quầy thu ngân, bỏ tất cả đồ vào trong túi. Bạch Yến nhặt túi nilong rồi rời đi, nhưng khi cô đẩy mở cửa kình và chuẩn bị đi ra ngoài đột nhiên dừng lại.

Bạch Yến quay đầu lại, không khỏi tò mò hỏi “Chúng ta trước đây chưa từng gặp nhau đúng không?”

Anh trả lời “Không.”

Lời vừa rơi xuống, cửa kính liền đóng lại, bóng dáng nhỏ nhắn của Bạch Yến rời đi khỏi tầm mắt của Cố Thiệu An.

-

Đêm đến, Bạch Yến lại nằm mơ.

Cảnh trượng trong giấc mơ là trong lớp học, giống như tình huống trong lớp học ngoài đời thực, Bạch Yến đưa mắt nhìn vào hai lớp học, toàn bộ thời gian điều trong trạng thái là nửa ngủ nửa tỉnh.

Thật kì lạ cô lại có thể ngủ trong giấc mơ của mình.

Mãi cho đến giờ giải lao, Bạch Yến mới hoàn toàn bị đánh thức bởi những âm thanh ồn ào xung quanh, cô dường như cũng nghe thấy giọng của Mạc Văn Văn.

“Bạn học mới chuyển, cậu có nhìn thấy đường đi hay không? Có phải mắt bị mù không?”

“Vừa rồi có người động phải vai của tôi.”

“Tôi không quan tâm lý do của cậu là gì, từ hôm qua tôi đã thấy cậu không vừa mắt, sau giờ học cậu không được về, chờ tôi!”

Bạch Yến cố gắng ngẩng đầu lên, nhưng khoảnh khắc ánh mắt cô nhìn cánh cửa trước phòng học, cô trực tiếp tỉnh dậy từ giấc mơ của mình. Phòng ngủ rất sáng, cô đưa mắt nhìn xung quanh gian phòng sau đó trực tiếp nhìn thời gian đã gần bảy giờ.

Bạch Yến liên tưởng lại nội dung trong giấc mơ của mình, suy nghĩ về nó cô thấy rất bối rối hỗn loạn.

Bạch Yến không suy nghĩ quá lâu thì đứng dậy, cô vội vàng chuẩn bị thu dọn hơn bình thường. Nhanh chóng đến trường để xác nhận điều gì đó xem liệu giấc mơ của cô có thể dự đoán được không.

-

Khi Bạch Yến đến lớp học, vẫn còn rất nhiều bạn học chưa đến, nhưng Cố Thiếu An đã đến.

Nhìn thấy cô đến lớp sớm như vậy, các bạn học trong lớp điều lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Cô lập tức ngồi xuống, liếc nhìn bóng lưng Cố Thiếu An đang đứng đối diện trước mặt cô, thấy anh vẫn mặc đồng phục áo khóac mùa thu, lưng rất thẳng.

Ở góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy cốc nước trong tay Cố Thiệu An, đó là một chiếc cốc trong suốt có chứa nước nóng đang bốc hơi lên.

Một nữ sinh ở hàng ghế đầu chủ động đi tới nói chuyện với Cố Thiệu An “Bạn học mới, cậu không cảm thấy nóng sao, sao lại mặc dày như vậy?”

Cố Thiếu An lười biếng chuyển tầm mắt ngoài cửa sổ, đáp “Chiều nay có mưa.”

Sau đó, dần trở thành cuộc trò chuyện khó xử, nữ sinh kia cảm nhận rằng anh không muốn trò chuyện, vì vậy cô thức thời rời đi.

Sau khi vào giờ học, Bạch Yến tập trung nghe giảng bài với năng lượng rất lớn, nhưng khi nghe được một nửa mí mắt liền đánh nhau đến mức không thể tiếp tục mở ra được.

Bạch Yến đặt khủy tay lên bàn và đặt tay lên cằm để đỡ đầu, cố gắng để không ngủ thϊếp đi nhưng cuối cùng cô không thể chống nổi thêm được nữa liền ngã xuống bàn, với trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh.

Giữa tiết học, giống như tái hiện lại trong giấc mơ đó, Bạch Yến bị đánh thức bởi những giọng nói ồn ào xung quanh cô, nhưng lần này cô tỉnh dậy nhanh chóng, gần như ngẩng đầu lên dữ dội, cặp mắt mở to nhìn về phía trước.

Chân Mạc Văn Văn dường nư đã bị dẫm lên, lúc này tay cô đang nắm góc bàn của bạ học ở hàng ghế đầu, dùng một chân chống đỡ mặt đất.

Quả nhiên, giây tiếp theo Bạch Yến nghe thấy những lời cô đã nghe được trong giấc mơ “Bạn học mới, cậu có nhìn thấy đường đi hay không? Có phải mắt bị mù không?”

Lúc này, lớp trưởng đột nhiên thăm nhập vào tầm mắt cùa Bạch Yến.

Bạch Yến khó chịu nhíu mày, trước mắt là một nam sinh ôn hòa hiền lành, khuôn mặt gầy gò sắc bén, nói với giọng điệu hơi gượng gạo, “Bạch Yến, cậu vẫn chưa làm bài tập về nhà sao? Giáo viên yêu cầu tôi thúc giục cậu, nói rằng nếu cậu không làm sẽ bị trừ điểm môn học.”

Bởi vì giọng nói lớn của lớp trưởng, làm cho cô không nghe rõ cuộc đối thoại, Bạch Yến khó chịu không kiên nhẫn lập tức trừng mắt nhìn lớp trưởng, môi mấp mấy phun ra “Ra ngoài.”

Thấy vậy, lớp trưởng rời đi với vẻ mặt ảm đạm.

Sự chú ý của Bạch Yến một lần nữa chuyển sang, đã không còn nhìn thấy Mạc Văn Văn cửa trước lớp học nữa. Mặc dù nghe không rõ những lời tiếp theo sau đó nữa, nhưng Bạch Yến cũng có thể chắc chắn rằng bản thân mình dường như thực sự có khả năng dự đoán.

Chỉ là tại sao hai giấc như đã dự đoán trước lại có liên quan đến Cố Thiếu An?

Có một nam sinh cùng Cố Thiếu An bước vào lớp học, vừa rồi động phải vai Cố Thiếu An, khiến anh giẫm phải chân Mạc Văn Văn.

Nam sinh ngậm ngùi tự trách bản thân mình, cậu đặt tay lên vai Cố Thiếu An, vừa đi vừa dưa ra chủ ý “Bạn học, nếu không cậu nên chuyển lớp đi, dù sao cậu cũng chỉ mới ở trường chúng ta được hai ngày, hẳn là sẽ có chuyển biến tốt đẹp.”

Cố Thiếu An suy nghĩ một lúc rồi đáp “Không nghiêm trọng như vậy, chưa đến mức phải chuyển lớp khác.”

Nam sinh “Tôi không sợ Mạc Văn Văn, chủ yếu là Bạch Yến trong lớp chúng ta, cậu ấy có vẻ rất đáng sợ, tôi nghe nói lúc cậu ấy học năm nhất trung học có một nam sinh đã bị cậu ấy ức hϊếp.

Sau đó Cố Thiếu An không trả lời nữa.

Khi tiếng chuông tan lớp học vang lên vào buổi trưa, Bạch Yến không còn giả vờ ngủ nữa.

Mạc Văn Văn thấy Bạch Yến ngẩng đầu lên, trước tiên ôm lấy cánh tay của cô, phàn nàn ủy khuất “Yến Yến, tôi bị người khác bắt nạt, cậu phải lấy lại công bằng cho tôi đi.”

Bạch Yến giả vờ không biết gì về chuyện xảy ra vừa rồi, cô quay đầu nhìn Mạc Văn văn, trên mặt không chút biểu cảm hỏi “Ai bắt nạt cậu?”

Kế tiếp Mạc Văn Văn thêm mắm thêm muối, cho thêm chút giấm kể lại sự việc kia.

Nếu không phải có giấc mơ tối qua, có lẽ giờ phút này Bạch Yến sẽ tức giận, không vần phải đến giờ học vào buổi chiều, cô có thể đến nhà ăn tìm Cố Thiên An để trút giận cho Mạc Văn Văn.

Nhưng bây giờ suy nghĩ của cô rất rối loạn, cô không thể tức giận chút nào, cuối cùng cô chỉ có lệ đáp lại Mạc Văn Văn. Buổi chiều trời đột nhiên mưa, chỉ là một cơn mưa phùn nhỏ, làm cho mặt đất ẩm ướt, không có vũng nước mưa.

Ngoài trời mưa vẫn chưa tạnh cho đến khi tan học, một số học sinh trong lớp mở cửa sổ, gió mát thổi vào lớp học đánh tan suy nghĩ của Bạch Yến, cô nhìn đồng hồ bên cạnh bảng đen, vẫn còn mười phút nữa mới tan hoc.

Bạch Yến khẽ quay đầu, phát hiện Mạc Văn Văn bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cố Thiên An, ánh mắt dường như có thể lột da trên người Cố Thiên An trong giây tiếp theo.

Sau giờ học, Cố Thiệu An chậm rãi viết một ít ghi nhớ trong sách, anh cũng không có ý định đứng dậy. Sau khoảng năm phút, trong lớp không có nhiều học sinh, Mạc Văn Văn không thể kèm nén tâm trạng bực bội cáu kinh của mình nữa, cô dùng bút chọc vào vai của Cố Thiệu An.

Cố Thiệu An ngưng lại động tác đang viết, sau đó bắt đầu sắp xếp lại đề thi và nhét hết sách giáo khoa và giấy kiểm tra vào cặp. Tuy nhiên Cố Thiệu An chưa đi được hai bước thì đã bị Mạc Văn Văn ngăn lại “Đứng lại! Tôi đã buông tha cậu sao?”

Những người còn lại trong lớp đồng loạt nhìn về phía họ. Cố Thiệu An dừng lại, lẳng lặng chờ đợi cơn thịnh nộ sắp xảy ra.

Trước sự ngạc hiên của anh, vài giây sau một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên trong phòng học yên tĩnh “Xin lỗi bạn cùng bàn tôi.”

Mạc Văn Văn ngạc nhiên nhìn Bạch Yến, kinh ngạc đến mức đôi mắt gần như bật ra. Ngay cả Cố Thiệu An cũng sững sờ.

Nếu Bạch Yến chỉ muốn Cố Thiệu An xin lỗi thì những người hoàn toàn có thể hiểu được, dù sao tính cách Bạch Yến lạnh lùng nóng tính, chỉ cần đứng trước mặt bạn học cũng có thể dọa đến đối phương.

Nhưng cô đã sử dụng kính ngữ vừa rồi để nói…

Cô Thiệu An xoay người lại, ánh mắt đầu tiên rơi vào trên người Bạch Yến, nhưng nhanh chóng chuyển đi. Anh nhìn Mạc Văn Văn vẫn trong trạng thái bối rối, nói “Tôi xin lỗi vì chuyện buổi sáng.”

Mạc Văn Văn tỉnh táo lại, trừng mắt nhìn Cố Thiệu An, sau đó tức giận lật bàn phía sau rời đi qua cửa sau phòng học.

Tốc độ đi của Mạc Văn Văn vẫn còn khá chậm, cô chỉ chờ Bạch Yến đi theo, quả nhiên khi đến khúc cua cầu thang, dư quang quét đến bóng dáng Bạch Yến phía sau. Mạc Văn Văn thở phào nhẹ nhõm, tăng tốc độ đi xuống cầu thang.

Bạch Yến chạy tới, cô nắm lấy tay Mạc Văn Văn rất nhẹ nhàng, bắt đầu giải thích “Hai ngày qua tôi có chút không tốt, không muốn gây thêm phiền toái.”

Mạc Văn Văn nháy mắt tiêu tan sự bức bối trong lòng, cô ý thức được là do hoàn cảnh gia đình và lầm tưởng Bạch Yến vì chuyện gia đình.

“Tôi sẽ bỏ qua cho cậu, nhưng cậu phải khao tôi một bữa ăn tối để an ủi trái tim yếu đuối của tôi.” Nói xong, Mạc Văn Văn ôm cánh tay Bạch Yến, sắc mặt thay đổi rất nhanh.

Bạch Yến sẵn sàng đồng ý “Không thành vấn đề.”

-

Hai ngày tiếp theo, Bạch Yến không nằm mơ nữa, Mạc Văn Văn không quấy rầy Cố Thiệu An, cuộc sống của anh dường như trở lại trạng thái buồn tẻ thường ngày.

Cho đến khoảng chín giờ tối nay, Bạch Yến đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, khi cô ra ngoài dắt chó đi dạo, cô không định ở lại, nhưng cô bị bóng dáng trong cửa hàng tiện lợi thu hút, thế nên cô liếc nhìn nó hai lần.

Cô Thiệu An lúc này đang một tay sắp xếp đồ đặc trên kệ, tay còn lại cầm quyển sách, thỉnh thoảng lại cuối đầu nhìn xem.

Cố Thiệu An quay đầu lại sau khi khóa cửa kính, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Bạch Yến.

Đồng tử của Bạch Yến co lại, dây thần kinh của cô căng thẳng không thể giải thích được trong vài giây.

Ngay sau đó, hai người bị tiếng sủa của chó vang hồi lại trong đầu, không biết nó nhìn thấy gì, vì vậy đột nhiên chạy về phía Cố Thiệu An như điên.

Bạch Yến không phòng bị bị nó kéo xa vài bước như thế.