Chương 10: Quà tặng

Bà vội vàng dừng khóa cửa, lại đẩy cửa kính ra, sau đó quay đầu nhìn Bạch Yến đột nhiên đi tới, nghi ngờ hỏi: “Cháu gái, sao giờ này cháu không đi học?”

“Ở nhà có chuyện.” Bạch Yến giả vờ lạnh lùng như trước, nói xong cô liền đi vào cửa hàng tiện lợi.

Bạch Yến nhớ tới cảnh tượng trong giấc mơ, bà cảm thấy không khỏe, đứng tựa ven đường nghỉ ngơi một lúc, sợ bà sẽ đuổi kịp xe tải khi băng qua đường nên cố ý trì hoãn chọn đồ thật lâu.

Sau khi thanh toán xong, Bạch Yến không đi đâu xa mà để mắt đến tới hành vi của bà, mọi việc diễn ra khá suôn sẽ, cho đến khi bà đi ngang qua cửa hàng bên cạnh và tình cờ được người chủ quen nhìn thấy.

Một lúc sau, đôi mắt Bạch Yến mở to vì kình ngạc khi nhìn thấy bà được đưa đi trên một chiếc xe ô tô điện.

Nhìn thấy chiếc xe đi càng ngày càng xa, Bạch Yến tăng rốc chạy đi, nhưng còn chưa kịp đi được hai bước, cô đã mệt đến mức thở hổn hển.

Bạch Yến rất ít khi vận động, mặc dù trong trường mỗi tuần điều có tiết thể dục, nhưng phần lớn thời gian điều do giáo viên dạy, cho dù có thật sự hoạt động cô cũng sẽ lười biếng. Tốc độ của chiếc xe điện chạy rất chậm nhưng Bạch Yến hầu như không đuổi theo kịp.

Chủ cửa hàng bên cạnh chở bà đến góc ngã tư rồi quay đầu bỏ đi. Bạch Yến sợ đến mức tim ngừng đập, nhưng bà không đi thẳng đến vạch vằn mà bám vào cột đèn bên cạnh giống như trong mộng.

Xem ra bà có chút không khỏe, thừa dịp Bạch Yến chạy nhanh hơn. Cô lần tưởng rằng bà sẽ ở lại lâu hơn một chút, nhưng không ngờ khi cô nhanh chóng chạy theo phía sau bà, bà đã bước từng bước đi về phía vạch vằn.

Bạch Yến sợ đến mức vội vàng nhìn về hướng xe tải trong giấc mơ, chiếc xe tải vẫn còn cách xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy, nhưng nếu bà tiếp tục băng qua đường với tốc độ này, chắc chắn bà sẽ bị đâm vào.

Bà gần đây hay bi đau đầu, khi đến bệnh viện kiểm tra cũng không có tình trạng gì nghiêm trọng nên chỉ lấy thuốc về dùng, lúc này trông bà hơi ốm đi, đang cảm thấy chóng mặt bà cũng không để ý tới chiếc xe tải chạy nhanh trước mặt.

Sỡ dĩ bà cảm thấy tự tin khi qua đường là vì trước đó mỗi khi vượt qua tài xế sẽ lịch sự kiên nhẫn, tốc độ lái xe cũng không nhanh.

Bạch Yến cảm thấy tim mình sắp nhảy ra, cô chạy hết sức có thể cuối cùng cũng đuổi kịp bà khi đến giữa đường. Cô nhanh chóng duỗi tay ra, kéo bà lùi lại một chút.

Trong giây tiếp theo, chiếc xe tải lái thẳng đến trước mặt hai người họ, chỉ cách hai bước.

Bà bị dọa đến đông cứng tại chỗ, thần trí đột nhiên tỉnh táo lại, bà quay đầu nhìn Bạch Yến đang kéo mình.

Bạch Yến không dám ở trên đường quá lâu, dìu bà sáng bên kia đường trước. Bà cảm thấy Bạch Yến đã cứu mình, liền nắm lấy tay cô, nói rất nhiều lời cảm ơn, sau đó còn muốn mời cô đi ăn cơm, nhưng Bạch Yến từ chối.

-

Ban đầu Bạch Yến vốn định đi học, nhưng về nhà không bao lâu, cô nhận được cuộc gọi của Trần Dụ, nói rằng anh không thể đưa cô đến trường.

Công việc của Trần Dụ bận rộn đến mức không còn có thời gian rãnh rỗi, cho dù có đưa cô đến trường cũng không chịu học Trần Dụ biết rất rõ điều này, khi buổi sáng biết cô cảm thấy không khỏe, anh trực tiếp gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm của Bạch Yến, xin cô nghỉ một ngày vì bệnh.

Vì không có việc gì làm nên Bạch Yến ăn xong liền đi ngủ, vốn định dậy sớm chơi game, nhưng đồng hồ báo thức của cô không đánh thức.

Khoảng bảy giờ rưỡi tối, Bạch Yến bị tiếng gõ của đập mạnh đánh thức, cô bực bội cau mày, nhìn trần phòng ngủ với đôi mắt nửa mở, trong chốc lát cô nghĩ rằng trời đã sáng.

Sau đó cô nghe thấy tiếng người giúp việc ngoài cửa nói: “A Yến, có ai đó đến nhà tìm cô.”

Bạch Yến bỗng nhiên ngồi dậy, trước đó kỳ thực có phụ huynh đã tìm đến nhà cô.

Bạch Yến nghĩ lại những người bạn cùng lớp mà cô đã tiếp xúc gần đây ở trường, dường như chỉ có cô gái sắp khóc ngày hôm qua.

Bạch Yến cho rằng mình nói đúng, đứng dậy chỉnh lại tóc đang rối, cũng không thèm thay quần áo, trực tiếp mở cửa phòng ngủ mặc đồ ngủ đi ra ngoài.

Người giúp việc đã đi xuống lầu. Bạch Yến từ tầng hai xuống với vẻ mặt lãnh đạm, khi nhìn thấy Cố Thiếu An ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cô sững sờ.

Lúc này người giúp việc đang nói chuyện với bà nội Cố.

Bạch Yến không khỏi nắm chặt quần áo, cô không ngờ rằng người đến nhà hóa ra lại là Cố Thiếu An cùng bà nội.

Người giúp việc trả lời bà nội Cố rất lễ phép, thật ra cũng không biết phải trả lời như thế nào, chủ yếu là vì không có quen biết bà.

Sau khi nhìn thấy bóng dáng Bạch Yến đi xuống lầu, người giúp việc tựa hồ như nắm được phao cứu mạng, vội vàng nói: “A Yến, sao cô lại đứng đó.”

Bà nội Cố cùng Cố Thiếu An đồng loạt nhìn cô.

Cố Thiếu An không biết người cứu bà nội anh là Bạch Yến, anh ngạc nhiên nhìn cô đang mặc đồ ngủ và đi dép lê ở cầu thang, tóc có chút rối.

Bạch Yến trong nháy mắt bị nhìn chằm chằm cảm thấy không thoải mái.

Bà nội Cố xúc động đứng dậy, đi tới trước mặt Bạch Yến nắm lấy tay cô nó: “Hóa ra cháu tên là Yến, sau này nếu muốn gì có thể đến cửa hàng cửa bà tùy ý.”

Trên mặt Bạch Yến không có biểu cảm gì, nhưng giọng điều lại ôn hòa hơn rất nhiều: “Không cần đâu bà, buổi trưa hôm nay con tình cờ đi ngang qua chỉ giúp chút ít.”

Bà nội Cố muốn nói về chuyện Bạch Yến thật nhiều, nhưng cô vẫn trốn tránh trách nhiệm, cuối cùng cô mềm lòng, nhận một hộp sữa chua do bà mang đến.

Ngày hôm sau, Bạch Yến dậy sớm như thường lệ, được Trần Dụ đưa đến cổng trường từ sớm, vừa xuống xe cô nhìn thấy Cố Thiếu An đạp xe cách đó không xa.

Đêm qua bà nội Cố cùng cô trò chuyện, người giúp việc thỉnh thoảng sẽ xen vào vài câu, Cố Thiếu An trầm mặt không nói gì nhiều.

Bạch Yến gần như có thể đoán được, Cố Thiếu An không biết người đã cứu bà nội chính là cô trước khi anh đến.

Cố Thiếu An đang đạp xe với tốc độ chậm, chẳng mấy chốc đã vượt qua Bạch Yến, anh không đi thẳng về phía bãi đỗ xe mà dừng lại một chân chống trên mặt đất.

Sau khi Bạch Yến đi tới, anh lấy hộp quà nhỏ từ trong túi ra, đưa cho Bạch Yến: “Cảm ơn vì ngày hôm qua.”

Bạch Yến hạ mắt xuống, nhìn hộp quà Cố Thiếu An đưa tới, dùng giọng điều có chút lạnh lùng từ chối: “Không cần.”

-

Mãi cho đến trưa, sau khi từ căn tin trở về lớp học, Bạch Yến nhìn thấy hộp quà nhỏ rất tinh xảo, vẫn còn trên bàn tranh thủ thời gian khi Mạc Văn Văn ở trong toilet chưa quay lại, cô đi về chỗ ngồi mở hộp quà ra, trong hộp quà là một cây bút trông khá đắt tiền.

Bạch Yến do dự một lúc mới quyết định bỏ bút vào túi đồng phục, một lúc sau cô lại đứng dậy đi đến cửa sau phòng học, ném hộp quà rỗng vào thùng rác.

Sau giờ học buổi trưa, có một số học sinh chú ý ra rằng một hộp quà tinh xảo trên bàn Bạch Yến, những bạn học sinh đã nhìn thấy nó phát hiện ra hộp quà đã bị ném vào thùng rác sau giờ học buổi chiều.

Chủ đề bàn tán dần dần trở thành, có một nam sinh cùng lớp hoặc lớp bên cạnh thích Bạch Yến, bọn họ cố tình chọn quà từ rất lâu để theo đuổi cô, Bạch Yến không thương tiếc mà ném vào thùng rác.

Chuyện này chỉ một số ít học sinh trong lớp biết, đương nhiên điều cẩn thận nói chuyện Mạc Văn Văn cùng Bạch Yến biết, hai người họ hoàn toàn không biết.

Hôm nay tình cờ Cố Thiếu An làm trực ban, trùng hợp anh và Phùng Thiên, không chỉ ngồi cùng bàn mà còn là học sinh trực ban cùng nhóm.

Phùng Thiên nghe nói đến chủ đề này vào buổi chiều trong tiết thứ hai, nhưng không dám nói với Cố Thiếu An, vì ngồi quá gần với Bạch Yến và Mạc Văn Văn, trong lúc nói chắc chắn sẽ bị nghe thấy.

Để đề phòng, Phùng Thiên không dám gây quá nhiều tiếng ồn, trong lúc quét sàn, quét đến gần Cố Thiếu An sau đó nói với giọng rất thấp: “Tôi sẽ nói cho cậu nghe một chuyện, trong lớp chúng ta có người tỏ tình.”

Cố Thiếu An không trả lời.

Phùng Thiên nói tiếp: “Bạch Yến đơn giản là một thanh sắt nóng, lần này người đó không thể nở hoa, tôi nghe các bạn cùng lớp nói cậu ấy đã ném hộp quà của người tỏ tình vào thùng rác.

Bàn tay đang quét của Cố Thiếu An chợt dừng lại, anh đột nhiên nghĩ đến buổi trưa hôm nay mình đã đặt hộp quà cho Bạch Yến.

Để xác nhận có đúng hay không, sau khi quét sàn Cố Thiếu An cố tình tranh việc đi đổ rác.

Cố Thiếu An mạng thùng dừng lại ở góc khuất trên đường, rũ mắt xuống nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy hộp quà quen thuộc ở chỗ sâu trong thùng rác.

Cố Thiếu An lông mày không khỏi nhíu chặt, trong lòng bắt đầu có chút bực bội không giải thích được.

Cố Thiếu An vừa định lấy hộp quà ra, muốn xem chiếc bút bên trong còn ở đó không, vừa nhắc tay lên đã nghe thấy Phùng Thiên phía sau lên tiếng: “Sao cậu vội vàng rời đi như vậy, vẫn còn ít rác sót lai chưa bỏ vào thùng xác.”

Cố Thiếu An nhanh chóng thu lại bàn tay chuẩn bị đưa vào thùng rác, sau đó bình tĩnh quay người lại.

Phùng Thiên đang bước xuống bậc thang cách đó không xa, trong tay mang theo túi nilong trong suốt, bên trong chứa rất nhiều rác.

Cố Thiếu An vốn muốn giúp Phùng Thiên đổ rác, nhưng lại bị Phùng Thiên đi theo, anh không có cơ hội nhìn lại hộp quà.

Nửa đêm Bạch Yến đang nằm trên giường trở mình hai lần, ban ngày vốn dĩ vứt đi hộp quà là vì sợ Mạc Văn Văn nhìn thấy.

Bạch Yến vẫn chưa hiểu vì sao mình có thể đoán trước được, cũng không dám nó cho người khác biết, cho dù là người có quan hệ thân thiết nhất. chỉ là cô không biết nên giải thích sự thật mình đã cứu bà nội Cố Thiếu An, cũng không muốn nói dối Mạc Văn Văn.

Con có một điều khiến Bạch Yến lo lắng là cô đã gần nửa năm không gặp cha mình, ngày thường Bạch Yến căn bản không thể nghĩ tới chuyện này, nhưng ba giờ trước cha cô đã chuyển một phong bì màu đỏ cho cô.

Cha của Bạch Yến nghĩ rằng Trần Thư đi công tác trong một thời gian dài, và ông sợ tiền tiêu vặt dùng hàng ngày của Bạch Yến sẽ không đủ, đã trực tiếp chuyển vài nghìn.

Kể từ khi vào trung học, sở hữu điện thoại di động và đăng ký tài khoản Wechat, lịch sử trò chuyện của Bạch Yến với cha cô chỉ từ đầu đến cuối chuyển tiền. lúc học trung học cơ sở, ít nhất cô có thể gặp lấy tiền mặt.