Chương 9: Lo lắng

Buổi chiều tan học, Bạch Yến vừa xuống lầu nhìn thấy Trần Dụ một tay cầm ô đen. Mặc dù gương mặt của Trần Dụ không mấy điển trai, nhưng ngoại hình vẫn khá ổn, dáng vẻ chững chạc là một chỗ dựa vững chắc.

Đặc biệt khi có một chiếc ô tô sang trọng đậu phía sau Trần Dụ, các học sinh đi ngang qua không khỏi liếc nhìn. Sau khi nhìn thoáng hai người, Trần Dụ sải bước về trước đưa chiếc ô thừa trong tay, nói với Mạc Văn Văn: “A Văn, chú đưa con đến cổng trường, tài xế của con không vào được.”

Nhà trường thường không cho xe của phụ huynh vào trường, thông thường chỉ có xe của giáo viên mới đươc vào, sau đó là xe đạp của các bạn học sinh.

Trần Dụ làm quen với người bảo vệ cổng trường trước đó, chỉ sau vài lời đã cho anh vào trường đón Bạch Yến.

Mạc Văn Văn nhận lấy ô, mỉm cười đáp: “Con biết rồi, chú Trần cháu thấy chú rất thu hút, có rất nhiều người đang nhìn chú.”

Trần Dụ lập tức ưỡn ngực lên, tự ái nói: “Đây là ý gì? Chú đã thấy quen từ lâu rồi.”

Mạc Văn Văn không khỏi thở dài: “Nhưng thật đáng tiếc, có sức hút lớn như vậy vẫn không có đối tượng nào.”

Câu nói này giống như một con dao, trực tiếp đâm vào nỗi đau của Trần Dụ, nếu không phải vì gần đó có rất nhiều học sinh, Trần Dụ thật sự muốn dạy dỗ Mạc Văn Văn vài câu.

Khi đến cổng trường, Mạc Văn Văn trực tiếp xuống xe đi đến chỗ tài xế của mình, Trần Dụ cởi dây an toàn, mới cửa nói: “A Yến, cậu có chút việc phải làm, ở trong xe chờ cậu.”

Bạch Yến hừ lạnh một tiếng, không quan đến Trần Dụ đi đâu, chỉ lười biếng đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khoảnh khắc tiếp theo, Bạch Yến đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Cố Thiếu An, thân ảnh mặc một chiếc áo mưa trong suốt, mũ áo mưa giống như bị rách nát, treo một nửa trên đầu.

Có thể nhìn thấy tóc của Cố Thiếu An đã bị mưa làm ướt, nước mưa thậm chí còn chảy vào cỏ áo anh.

Vừa rồi khi lên xe, Bạch Yến đặt chiếc ô dưới chân cô, cúi xuống nhặt lên, sau đó vươn tay chạm vào chốt cửa xe, cô không mở ra mà rơi vào do dự.

Bạch Yến cuối cùng cũng tìm được lý do thuyết phục chính mình, cô mở cửa xe, mở ô bước xuống nhưng đi chưa được hai bước, cô thấy Cố Thiếu An đã xuyên qua đám đông rồi lên xe đạp rời đi.

Bạch Yến nắm chặt chiếc ô trong tay, ngơ ngắc nhìn bóng dáng Cố Thiếu An rời đi, cho đến khi anh đi khỏi tầm mắt cô mới quay người ngồi vào trong xe.

Không lâu Trần Dụ trở lại, lái xe đưa Bạch Yến về nhà. Bởi vì có người giúp việc cánh cổng đã được mở, chú chó đang ngồi xổm cạnh cổng, lông trên cơ thể nó đã ướt đẫm nước mưa.

Sau khi nhìn thấy Bạch Yến xuống xe, chú chó hào hứng bốn chân chạy đến cọ cọ vào chân cô. Cô bắt đắc dĩ đưa nó vào phòng tắm, sấy khô bộ lông ướt cho nó.

Không biết vì lý do gì, hình ảnh Cố Thiếu An ướt đẫm cứ hiện lên trong đầu Bạch Yến, ngoại trừ Mạc Văn Văn, cô chưa bao giờ quan tâm nhiều đến các bạn học cùng lớp nào đến vậy.

Bạch Yến vừa về nhà chỉ quan tâm đến chú chó, sau khi cô đi ra khỏi phòng tắm và bước xuống cầu thang, phát hiện sàn nhà đã bẩn, người giúp việc căn bản không lau sàn, ngay cả cửa sổ nhà bếp cũng không đóng.

Có rất nhiều thiết bị điện trong nhà bếp, cô sợ bị ẩm ướt, nhưng bây giờ trên cửa sổ có chút nước mưa, Bạch Yến đi vào bếp đóng cửa sổ lại, sau đó dùng khăn khô lau sạch nước trên bàn đá cẩm thạch.

Người giúp việc đang nằm trên giường chơi điện thoại di động, giật mình khi nghe thấy tiếng gõ cửa.

Nhưng giây tiếp theo, người giúp việc giả vờ ốm, xuống giường đi dép lê chậm rãi bước, thậm chí còn cố tình cọ xát mặt đất, giả giờ bước đi nặng nề.

Quả nhiên ngay khi mở cửa nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của Bạch Yến.

Người giúp việc đưa tay lên đỡ trán, thấp giọng nói: “A Yến, tôi cảm thấy không khỏe, việc nhà cũng chưa làm được nhiều, nếu không cô có thể nói với mẹ cô, hôm nay cho tôi xin nghỉ ngơi một ngày.”

Người giúp việc biết Bạch Yến không thân thiết tốt với mẹ, bình thường không tiếp xúc nhiều, sở dĩ nói như vậy vì muốn dùng nước đυ.c thả câu không nghĩ Bạch Yến sẽ phàn nàn.

Bạch Yến nhíu chặt mày, cô từ lâu đã bất mãn với người giúp việc, từ khi chuyển đến đây, người giúp việc lười dọn dẹp, không những thế còn tạo thêm nhiều rác hơn.

Túi rác hôm qua vẫn còn ở trước cửa, trong phòng ngủ của người giúp việc ga trải cũng nhăn nheo, chăn bông cũng không gấp lại, đặc biệt là quần áo bẩn và tất hôi thối mà người giúp việc cởi ra thản nhiên đặt ở đầu giường.

Bạch Yến không lên tiếng, cô đương nhiên biết người giúp việc đang nghĩ gì, liền xoay người rời đi.

Trong vòng vài giây, người giúp việc đột nhiên nhận được điện thoại của Trần Thư, mục đích để nói về ngày nghỉ hôm nay, đồng thời hỏi thăm tình trạng sức khỏe.

Người giúp việc tức giận đến mức mặt tím tái, nghe xong điện thoại cũng lười tiếp tục giả vờ ốm vì vậy đi đến phòng khách, nằm nửa chừng trên sofa bắt đầu xem TV.

Công việc của Trần Thư có chút bận, có lẽ phải mấy ngày nữa mới quay trở về, vừa rồi Bạch Yến gọi điện thoại cho cô và kể lại mọi việc về người giúp việc, Trần Thư muốn nói chuyện với Bạch Yến nhiều hơn, nhưng Bạch Yến thờ ơ cúp điện thoại.

Bạch Yến mở máy tính, cả người đấm chìm trong game, cô không chơi quá lâu liền tắt máy tính, cô đột nhiên nghĩ hôm nay người giúp việc không làm việc nhà, có lẽ cũng không cho chó ăn.

Lúc này người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối, tối nay Bạch Yến thật sự không vào bếp, vừa ra khỏi phòng, Bạch Yến nghe thấy tiếng TV trong phòng khách.

Bạch Yến đột nhiên lại tức giận, cô nhanh chóng đi xuống lầu, khi đi đến sofa trong phòng khách, cố ý hỏi hai câu: “Dì khỏe lại rất nhanh, lúc tôi đến phòng còn không thể ra khỏi cửa.”

Ở trước mặt Bạch Yến người giúp việc không dám quá thẳng thắn, tiếp tục đè nén giọng nói: “Tôi vẫn còn cảm thấy có chút khó chịu.”

Bạch Yến không muốn tiếp tục để ý tới người giúp việc nữa, cầm ô đi ra ngoài. Cô bước ra sân với một chiếc ô, cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy đồ ăn cho chó trong bát còn thừa.

Chỉ vài phút sau khi ra khỏi nhà thì mưa đã tạnh, Bạch Yến đóng ô lại đi đến một cửa hàng gần đó ăn bún, khi quay lại, cô không kiểm soát đi về phía cửa hàng tiện lợi.

Cô không dám đến quá gần, mà đứng ở nơi có thể nhìn thấy được quầy thu ngân.

Có lẽ vì đồng phục học sinh bị ướt nên Cố Thiếu An mới thay một chiếc áo len màu đen, kiểu dáng ôm sát, khiến anh trong mảnh mai đi rất nhiều.

Hiện tại Cố Thiếu An đang chép lại kiến thức trong sách. Dường như là bài tập về nhà, Bạch Yến có chút ấn tượng. Cô đặc biệt mê mẩn, không lâu sao cô đột nhiên bị giọng nói già nua sau lưng làm giật mình: “Này cháu, sao cháu lại đứng ở đây?”

Bạch Yến đột ngột quay người lại, nhìn bóng dáng đi cách đó không xa, hóa ra là bà nội của Cố Thiếu An, không hiểu vì sao cô luôn trong thấy sắc mặt bà lão rất xấu trong giống như bị bệnh.

“Đi ngang qua.” Bạch Yến thuận miệng giải thích với bà lão, sau đó bước nhanh rời đi.

Bà lão không biết Bạch Yến và Cố Thiếu An là bạn học cùng lớp, khi đến cửa hàng tiện lợi đề cặp chuyện này với Cố Thiếu An, bà chỉ nói cô gái gần thỉnh thoảng tới mua đồ không nghĩ đến Bạch Yến.

Trước kia điều hai ba ngày nằm mơ một lần, nhưng lần không mơ vào ngày hôm sau, ban đêm sau kkhi ngủ say Bạch Yến lại mơ. Lần này giấc mơ có chút kỳ lạ, cô hoàn toàn từ thần nhãn mà nhìn rõ, bản thân cô cũng không ở trong mộng.

Cảnh tượng lúc đầu là ở một cửa hàng tiện lợi, bà lão đang ngồi ở quầy thu ngân thanh toán cho khách hàng, bà thanh toán rất chậm, khách hàng đang mua đồ cũng không thúc giục có lẽ họ nghĩ bà đã già.

Sau khi cửa hàng tiện lợi vắng khách, bà lão mang cốc sứ sang sửa hàng bên cạnh lấy một cốc nước nóng, sau đó ngâm thuốc vào trong cốc, đợi nguội một chút rồi mới uống.

Chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa, bà khóa cửa kính đi về hướng nhà. Nhưng vừa đi đến gốc đường Bạch Yến thấy bà đã dừng lại, trông có vẻ không khỏe tay bà giữ chặt cột đèn bên cạnh nghỉ ngơi.

Ở ngã tư này có rất nhiều xe ô tô, bà bình tĩnh lại một lúc rồi mới nhấc chân lên, hoàn toàn không chú ý đến phương tiện hai bên mà đi thẳng đến giữa đường.

Cách đó không xa có một chiếc xe tải đang phóng nhanh, chạy đến gần vạch vằn vẫn không giảm tốc độ, bà đi chậm lại nếu bà đi nhanh hơn hoặc chạy thì có thể sang bên kia đường.

Bạch Yến nóng lòng muốn giúp đỡ, theo quan điểm nhìn ra cô không thể làm gì được, chỉ có thể đứng đó nhìn bà. Rất may chiếc xe tải đã phanh lại sau đó, nó không hắt văng người bà mà chỉ va chạm một chút.

Nhưng dù sao bà cũng đã già, xương cốt cơ thể cũng không bằng người trẻ tuổi, bà đã nằm trên mặt đất không đứng dậy được, trên trán có chút máu.

Tất cả những người qua đường xung quanh và tài xế gây ra tai nạn đã vây quanh, không bao lâu xe cấp cứu đã đến.

Bạch Yến lo lắng muốn đi theo xe cấp cứu, cảnh tượng cô có thể nhìn thấy vẫn là hiện trường vụ tai nạn.

-

Bạch Yến sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ này, đã sợ hãi vài phút và lơ đãng ăn bữa sáng.

Cô không biết sau khi bị xe tải đâm liệu tính mạng của bà có gặp nguy hiểm hay không, cô chỉ có thể rằng mình đoán trước được nên cố chắc chắn ngăn chặn nó, hơn nữa cô có thể thay đổi được điều xảy ra trong giấc mơ của mình trước đây. Mặc dù cô không có quan hệ với bà nhưng gặp mặt và biết bà.

Người giúp việc thức dậy sớm và bắt đầu dọn dẹp việc nhà, như thể muốn hoàn thành nó sớm để dược nghỉ ngơi sớm.

Bạch Yến nhìn đồng hộ, thấy đã hơn bảy giờ, Trần Dụ hẳn là đang đợi ở cửa nhà, cô không dám việc trực tiếp viện cớ nói không đi học, vì sợ Trần Dụ cằn nhằn bắt buộc cô phải đi học.

Bạch Yến chỉ có thể tập trung vào người giúp việc, cô đứng dậy che bụng, giả vờ đi vệ sinh. Sau mười phút đi ra, Bạch Yến nói với người giúp việc: “Dì, Dì có thể ra cửa nói với cậu tôi rằng buổi chiều tôi sẽ đi học, bụng tôi hơi khó chịu.”

Người giúp việc vẫn còn oán giận chuyện xảy ra tối qua, nhưng để giữ được mức lương gấp đôi, miễn cưỡng đồng ý.

Bạch Yến buổi sáng ở nhà rất khó chịu, không thể chơi game, cứ hai phút lại kiểm tra thời gian, lúc gần mười hai giờ cô vội vã ra khỏi nhà.

Đúng lúc bà lão khóa cửa kính cửa hàng tiện lợi, Bạch Yến vừa đi vừa nói : “Bà ơi, lát nữa hẳn khóa, cháu có thứ muốn mua.”