Chương 16

- “Hừ, Đường Duyệt, chị không phải là chị ruột của tôi, có người chị chuyên đả kích người khác như chị sao?”

Đường Quân càng nghĩ càng giận, có người nào muốn bị chị ruột coi thường chứ.

- “Em nếu có thể đi làm lính, chị liền theo họ của em.”

Đường Duyệt đào một cái hố.

Đường Quân căn bản không phản ứng kịp, ngay lập tức đồng ý đặt cược.

Chờ đến ban đêm, khi Đường Quân nằm ở trên giường mới phản ứng được, Đường Duyệt cũng họ Đường. Mặc kệ thua hay thắng, hai người là cậu và Đường Duyệt không phải đều là một cái họ sao?

*

- “Tiểu Duyệt.”

Một giọng nói quen thuộc vô cùng vang lên.

Cây bút trong tay Đường Duyệt trong nháy mắt rơi xuống, sắc mặt của cô thay đổi liên tục. Khi cô nhắm mắt lại liền thấy dáng vẻ cô ta cùng Ngô Tân Minh, hai người thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở trên giường.

Ngô Tân Minh nhiệt tình, Ngô Tân Minh hưng phấn, là điều mà cô chưa từng trải qua trước đây.

- “Tiểu Duyệt, tôi gọi bạn vài tiếng rồi, tại sao bạn không trả lời tôi?”

Hứa Chân Thực quen cửa quen nẻo vào phòng, thấy cô đang làm bài tập, lập tức nói:

- “Tiểu Duyệt, bài tập hè mà bạn còn chưa làm xong sao? Lúc này cũng sắp khai giảng rồi, bạn nhìn này, dì tôi mới mua cho tôi chiếc váy mới, đẹp không?”

Hứa Chân Thực lôi kéo tay của cô, để cho cô đứng lên nhìn chiếc váy mới của cô ta.

Cô ta mới từ trong huyện trở về, chính là bởi vì chiếc váy mới này.

Đường Duyệt đang muốn hất tay cô ta ra, Hứa Chân Thực liền buông tay ra. Hứa Chân Thực xoay một vòng, khoe chiếc váy mới mua của mình nói:

- “Cái váy này phải bỏ ra mười đồng tiền đâu, dì tôi nói, cái váy này chất lượng và kiểu dáng là tốt nhất.”



Hứa Chân Thực mười sáu tuổi non nớt và dào dạt thanh xuân, cô ta thắt bím tóc, nụ cười trên mặt ngọt ngào và mang theo khoe khoang.

Đường Duyệt không khỏi so sánh Hứa Chân Thực trước mắt cùng Hứa Chân Thực ba mươi năm sau một chút, Hứa Chân Thực bảo dưỡng rất tốt, nhìn không ra là người đã bốn mươi sáu tuổi, dáng người trước lồi sau vểnh, đặc biệt là vòng 1 của cô ta đặc biệt kiêu ngạo.

Cô ta luôn yêu thích mặc váy có chữ V khoét sâu, như ẩn như hiện. Trước đây, Đường Duyệt còn đã từng hâm mộ qua.

Hình ảnh vừa chuyển, lại là dáng vẻ cô ta và Ngô Tân Minh ở trên giường.

Đường Duyệt nhanh chóng xoay người, một lần nữa ngồi xuống, không muốn lại nhìn thấy Hứa Chân Thực. Cô hít sâu một hơi, cầm bút lên, vùi đầu làm bài tập, ép buộc bản thân tỉnh táo lại từ sự phản bội của kiếp trước.

Nếu không, cô sẽ nhịn không được muốn chất vấn cô ta, chất vấn cô ta vì sao lại phản bội cô.

Lúc cô ta mang thai, cô là người hết lần này đến lần khác cùng cô ta đi khám thai.

Khi đứa nhỏ sinh bệnh, cũng là cô không nghỉ ngơi chăm sóc.

Sau này khi đứa nhỏ đến trường, bởi vì vấn đề hộ khẩu mà không được học trường trọng điểm, cô liền để cho hộ khẩu của đứa nhỏ trên danh nghĩa tại nhà họ Ngô.

Mỗi khi Hứa Chân Thực đi công tác, lúc nào cô cũng tự mình đưa đứa nhỏ về nhà chăm sóc.

- " Ba. "

Đường Duyệt vỗ cây bút trong tay xuống mặt bàn vỗ một cái, cô không ngừng hít sâu.

- “Đường Duyệt, bạn sao vậy?”

Hứa Chân Thực không biết tại sao, chỉ cảm thấy Đường Duyệt giống như là một người bệnh tâm thần vậy, coi như ghen ghét cô ta mặc váy mới thì sao có thể làm như vậy chứ.

- “Tâm tình của tôi không tốt.”

Đường Duyệt có chút cứng ngắc nói.

- “Tâm tình không tốt thì tại sao lại trút giận lên tôi a.”

Hứa Chân Thực thở phì phò đi, cô ta còn muốn xem biểu tình hâm mộ của Đường Duyệt đâu.

- “A.”



Đường Quân mới từ ngoài phòng đi vào liền nhìn thấy dáng vẻ Hứa Chân Thực thở phì phì rời đi, cậu ta đi vào phòng, chỉ thấy Đường Duyệt đang ngẩn người nhìn sách giáo khoa trước mặt, cậu ta nói:

- “Không phải hai người chơi với nhau rất tốt sao? Tại sao lại cãi nhau?”

- “Không có gì.”

Sau khi hít sâu mấy cái, Đường Duyệt đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

- “Đường Duyệt, nếu không thì, tôi dẫn chị đi đào trứng chim đi, ở bên kia tôi phát hiện một gốc cây, trên cây có trứng chim.”

Đường Quân luôn cảm thấy hôm nay Đường Duyệt không vui, nên cậu lôi kéo Đường Duyệt đi đào trứng chim .

Cậu vừa trèo cây vừa nói:

- “Đường Duyệt, chị xem, trong này chắc chắn có rất nhiều trứng chim.”

- “Chị cũng xem một chút.”

Đường Duyệt duỗi dài cái cổ, đứng dưới tàng cây, ngửa đầu nhìn về phía Đường Quân. Vừa nhìn thấy Đường Quân lấy ra quả trứng chim nhỏ hình tròn màu trắng, cô lập tức lộ ra nụ cười, những buồn bực lúc trước giờ này, khắc này toàn bộ đều biến mất không thấy.

- “Tôi đếm xem, nhìn, có sáu, bảy cái đâu.”

Đường Quân hưng phấn giống như là nhặt được bảo bối vậy.

Đường Duyệt vội nói:

- “Em để lại cho chim nhỏ mấy cái.”

- “Đường Duyệt, quả trứng nhỏ như vậy còn không đủ để nhét vào kẽ răng đâu.”

Đường Quân mất hứng lẩm bẩm, suy nghĩ một chút rồi cầm bốn cái trứng chim. Khi cậu đang muốn leo xuống cây, liền thấy dưới chân Đường Duyệt bị đạp hụt, ở bên cạnhlà một con dốc nhỏ cao đúng một mét.

- “Cẩn thận.”

Đường Quân vội vàng nói, một bóng người màu xanh quân đội lướt qua trước mắt cậu.