Chương 17

Đường Duyệt nhắm mắt lại, cho là mình sẽ ngã như chó gặm bùn, ai biết lại rơi vào một đôi cánh tay rất cường tráng.

Cô thận trọng mở mắt, liền nhìn thấy Mạc Ti Vũ.

Đường Duyệt ngây người.

- “Con mắt không thể chỉ nhìn chằm chằm trên cây, cũng phải nhìn dưới chân.”

Mạc Ti Vũ ôn nhu nở nụ cười, nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, không khỏi cảm thấy có chút đáng yêu.

- “Đường Duyệt, cháu mắt mù hay sao!”

Giọng nói lanh lảnh của Đường Minh Lễ từ phía sau vang lên, anh ta nói:

- “Chú cho cháu biết, hôm nay nếu không phải là chúng ta vừa vặn tới, thế nào cháu cũng ngã đến đầu nở hoa luôn.”

- “Nhưng mà, Mạc Ti Vũ, tại sao tốc độ của cậu lại nhanh như vậy a!”

Đường Minh Lễ thở hỗn hển nhìn về phía Mạc Ti Vũ, rõ ràng hai người bọn họ đều ở đây cùng một chỗ, cách nơi này đến vài mét. Thế nhưng là, vào lúc Đường Duyệt xảy ra chuyện thì trong nháy mắt, tốc độ của Mạc Ti Vũ quả thật là nhanh đến lật đổ nhận thức của anh ta.

- “Anh, có thể thả tôi xuống được không.”

Đường Duyệt bị anh ôm vào lòng, chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng.

Mạc Ti Vũ đặt cô xuống.

Đường Duyệt quá sốt ruột, dưới chân trống rỗng cho nên cả người lại ngã về phía Mạc Ti Vũ.

- “Uy uy uy, Mạc Ti Vũ, con bé là cháu gái tôi, cậu cũng đừng giở trò linh tinh.”

Giọng nói của Đường Minh Lễ vang lên.

Đường Duyệt trừng mắt liếc anh ta một cái.

Đường Minh Lễ vô tội nói:

- “Đường Duyệt, chẳng lẽ cháu thật sự vừa ý cậu ấy?”

- “......”



Đường Duyệt tức giận đến nôn ra máu.

Đường Quân từ trên cây nhảy xuống, đem Đường Duyệt bảo hộ sau lưng, giương mắt nhìn Đường Minh Lễ nói:

- “Chú nhỏ, chú nói hươu nói vượn gì đây, mặc dù Đường Duyệt lập tức liền là học sinh cấp ba. Nhưng mà, chị ấy cũng phải gọi chú Mạc là chú, đúng không?”

- “Chú Mạc?”

Đường Quân phòng bị nhìn về phía Mạc Ti Vũ.

- “Đúng vậy, dựa theo bối phận mà nói thì các người gọi ta là chú cũng được.”

Ánh mắt của Mạc Ti Vũ rơi vào trên người Đường Duyệt ở phía sau lưng Đường Quân.

Trên đường trở về, Đường Quân luôn đi bên cạnh Đường Duyệt, dù Mạc Ti Vũ muốn nói nhiều một câu đều không được.

Thái độ đề phòng như đề phòng sói đó khiến cho Mạc Ti Vũ bị tổn thương rất nặng.

Không nói đến việc Đường Duyệt là cháu gái của Đường Minh Lễ, liền nói tuổi của bọn họ chênh lệch nhau đến sáu tuổi, cũng là chuyện không có khả năng a!

Anh thật sự không có ý khác.

Chẳng qua là cảm thấy cô gái này giống như biết anh, mỗi một lần khi cô nhìn anh thì lúc nào cũng mang theo cảm kích, còn có cảm xúc không nói được, khiến cho anh muốn hỏi một chút, có phải lúc nào đó bọn họ đã gặp qua một lần hay không?

Vừa về tới nhà, Đường Duyệt liền có một loại ý nghĩ muốn đυ.ng đầu vào đậu hủ chết cho rồi, tại sao mỗi lần cô nhìn thấy anh ấy cũng đều chật vật như vậy chứ?

- “Đường Duyệt, chị sẽ không thật sự đối với Mạc......”

Đường Quân mà nói còn chưa nói xong liền bị Đường Duyệt gõ cho một cái, nói:

- “Đường Quân, trong đầu em đang suy nghĩ lung tung cái gì.”

- “Đau.”

Đường Quân xoa đầu, cậu bất mãn lầm bầm nói:

- “Tôi đây không phải là sợ chị bị sắc đẹp lừa gạt đi sao.”

- “Đường Quân, ngày mai em cũng đừng đi, đem tất cả bài học đều học một lần đi.”



Đường Duyệt quét mắt nhìn em trai mình một cái, nói:

- “Còn có hai ngày chị sẽ phải khai giảng, cho nên, mấy ngày nay, em đem những bài văn này toàn bộ đều học thuộc, nếu không......”

- “Dù sao thì sau khi khai giảng, chị cũng không ở nhà.”

Đường Quân hạ quyết tâm vào tai này ra tai kia.

- “Có phải em cảm thấy chị không có ở nhà, không quản được em hay không?”

Đường Duyệt nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng noãn.

Đường Quân chỉ cảm thấy da đầu tê dại một hồi.

Đường Duyệt nói:

- “Lần trước khi chị ở trong huyện nhìn thấy một bộ truyện tranh, giá cả cũng không đắt. Nếu như thành tích trong cuộc thi của em tốt thì chị liền mang về.”

- “Truyện tranh !”

Trong nháy mắt, con mắt của Đường Quân liền sáng lên, cậu rất ưa thích truyện tranh màu sắc rực rỡ, đặc biệt là liên quan tới phương diện đánh võ thì càng ưa thích. Ngay lập tức, Đường Quân nghi ngờ hỏi:

- “Chị có tiền không?”

Cho dù giá của một cuốn truyện tranh không đắt, nhưng là tuyệt đối không phải một xu hay hai xu là có thể mua được .

Đường Duyệt nhẹ nhàng nở nụ cười, quét mắt nhìn thằng bé một cái, nói:

- “Mỗi tháng chị có tiền cơm nhiều như vậy, tiền còn sót lại mua một cuốn tuyện tranh thì vẫn là có thể.”

- “Đường Duyệt.”

Đường Quân chân chó nhìn về phía Đường Duyệt.

Đường Duyệt cố ý nâng khuôn mặt lên, nhìn thấy dáng vẻ này của thằng bé, gương mặt non nớt rất là khả ái và ngây thơ. Kiếp trước cô thực sự là trong đầu bị nước vào, mới có thể cùng người em trai ruột thịt duy nhất của mình ly tâm, khắp nơi thấy ngứa mắt.

Đường Quân có chút kỳ quái kêu một tiếng:

- “Chị.” ( Sau đoạn này Đường Quân chính thức thay đổi xưng hô với Đường Duyệt nha)