Chương 23

Sau khi Đường Duyệt nghe xong, chỉ cảm thấy năng lực vẽ bánh nướng của đối phương quá lợi hại, cô nói:

- “Chú nhỏ, cái người họ Vương kia nếu thật sự có nhiều tiền như vậy mua miếng đất, còn xây nhà, còn thiếu năm trăm tệ của chú hay sao? Hơn nữa, chú ném năm trăm tệ đi vào, coi như phải chờ tới xây nhà xong mới chia tiền, còn không biết phải chờ tới năm nào, tháng nào đâu.”

- “Chú nhỏ, cháu biết, chú đã tiết kiệm được một ít tiền, nhưng mà, số tiền này chú giữ lại để cưới vợ phải không? Chú muốn dựa vào cái này để kiếm tiền, lỡ như phòng ở này xây chậm, không phải sẽ phải đợi mấy năm sao?”

Đường Duyệt dùng tình cảm và lý lẽ để đả động chú ấy, nói:

- “Còn có, hắn ta có tiền như vậy, chẳng lẽ còn thiếu mấy trăm khối tiền như vậy hay sao? Hắn ta trên dưới mồm mép đυ.ng một cái liền thật sự mua mảnh đất kia sao? Hắn ta thật sự muốn mua để xây nhà sao? Chú cái gì cũng không thấy, liền chỉ nhìn vào những thứ kia, hắn ta nói chuyện của hắn ta, chú có thấy giấy tờ chứng minh sao?”

Đường Minh Lễ đang muốn mở miệng, Đường Duyệt liền nói:

- “Chú nhỏ, đừng nói chú thấy được, những giấy tờ nhà đất kia, chúng ta cho tới bây giờ cũng chưa từng xem qua, làm sao chú biết đó là thật hay là giả chứ?”

- “Toàn bộ tiền dành dụm của chú đều đầu tư vào đó, mấy năm đều không lấy về được, vậy nếu trong mấy năm này, nếu chú muốn tìm thím nhỏ thù chú lấy cái gì đi cưới thím nhỏ đây?”

Đường Duyệt một câu lại một câu đập tới.

Lúc ban đầu Đường Minh Lễ không để tâm, nhưng sau khi nghĩ lại thì không phải vậy.

Khi anh ta tỉnh táo lại mới phát hiện, Vương Quý vẫn luôn nói cách kiếm tiền sau khi ngôi nhà hoàn thành, thế nhưng là những căn phòng này thật muốn làm tốt, còn không biết phải đợi mấy năm. Hơn nữa, người ta mua đất, lại là xây nhà , số tiền người ta đầu tư ít nhất cũng mấy vạn, chẳng lẽ người ta còn thiếu năm trăm tệ của anh ta sao?

Những chỗ mà anh ta đi xem, nhưng đúng như Đường Duyệt nói, Vương Quý trên dưới mồm mép đυ.ng một cái, nói những chỗ kia là của hắn ta, nhưng thật đúng là của hắn ta sao?



Những giấy tờ kia là thật sao?

Từng cái, từng cái nghi ngờ nổi lên trong lòng, những chi tiết trước đây không có chú ý tới, bây giờ nghĩ lại thì thấy khắp nơi lộ ra quỷ dị.

- “Chú nhỏ, cháu cũng muốn chú kiếm được đồng tiền lớn, tiếp đó cháu gái là cháu đây cũng đi theo dính một chút ánh sáng đâu. Nhưng mà, nếu là bị người ta lừa, vậy thi năm trăm tệ này cũng không phải là số lượng nhỏ.”

Đường Duyệt nhắc nhở, thấy chú ấy đã để bụng, cô chuyển chủ đề, nói:

- “Đúng, chú nhỏ, kỳ thực cháu cảm thấy tại trong huyện mở một cửa hàng quần áo a, hoặc làm tiệm ăn sáng đều có thể kiếm được rất nhiều tiền”

- “Ví dụ như, bây giờ quần áo cũng càng ngày càng xinh đẹp, không nói những người khác, chỉ nói người trong thôn chúng ta, cũng không phải chỉ ngày lễ hoặc ngày tết mới mua một bộ quần áo, ngày bình thường cũng cam lòng mua.”

Đường Duyệt nói thêm:

- “Chú nhỏ, chú thường xuyên ở trong huyện, hẳn là thấy nhiều hơn cháu.”

- “Hình như đúng vậy.”

Đường Minh Lễ suy nghĩ một chút, anh ta vẫn luôn suy nghĩ chuyện của Vương Quý có phải là thật hay không, anh ta mới nói:

- “Tiểu Duyệt, thời gian đã không còn sớm, cháu nhanh chóng trở về trường học đi.”

- “Ai, chú nhỏ, mọi việc suy nghĩ kỹ rồi mới làm là chuẩn không sai.”

Cuối cùng Đường Duyệt còn bổ sung một câu.



- “Ừ.”

Đường Minh Lễ gật đầu, thấy cũng đã muộn, anh ta nói:

- “Để chú đưa cháu trở về trường học a, nơi này cách trường học của cháu cũng một đoạn đường đâu.”

- “Không cần, cháu có thể tìm được đường về.”

Đường Duyệt hướng về Đường Minh Lễ khoát tay, làm một cái thủ thế " cố lên " với anh ta, sau đó chạy về hướng trường trung học số 1.

Lời cũng đã nói, Đường Minh Lễ cũng đã nổi lên lòng nghi ngờ, tiếp theo, chú nhỏ hẳn là sẽ không ngốc như vậy a?

Đường Duyệt cũng không chắc lắm, suy nghĩ đến cuối tuần sau lại đến gặp chú nhỏ một lần nữa.

Nếu đi đường lớn thì xa một chút, Đường Duyệt liền dự định đi đường nhỏ, cô nhớ kỹ ở đây có một con ngõ nhỏ, có thể dẫn đến cửa sau của trường trung học số 1.

Ngõ nhỏ có chút tối, cũng không có người nào, Đường Duyệt bước nhanh đi. Cô nghĩ sau khi trở lại trường học, buổi tối sẽ đi thư viện đọc sách, trong ba năm cấp ba, cô muốn đem thành tích đã rơi xuống nâng cao.

Tiếng Anh của cô xem như tốt nhất, đặc biệt là trước kia cô đã làm qua phiên dịch, tiếng Anh của cô gần giống như tiếng mẹ đẻ vậy.

Nhưng mà ngữ văn cùng số học, còn có các môn học khác, cô học rất bình thường. Lại thêm, đã qua mấy chục năm như thế, rất nhiều bài tập nếu cô lại không ôn tập mà nói, căn bản sẽ không biết làm.

Đường Duyệt đang mải mê suy nghĩ mọi chuyện, hoàn toàn không có chú ý tới ở phía trước ngõ nhỏ có mấy người thanh niên dáng vẻ lưu manh, Đường Duyệt trong lòng căng thẳng, khi nhìn thấy mấy người kia thì cô ngầm bực mình quá bất cẩn, không nên vì đi đường gần mà đi đường nhỏ.