Chương 25

Đường Duyệt hãi hùng khϊếp vía suốt một đường trở về trường học, cuối cùng thở ra một hơi dài. Khi cô đứng ở trước mặt Mạc Ti Vũ thì luôn nghĩ về vị thủ trưởng Mạc ít nói ít cười của kiếp trước.

Nếu cùng hiện tại thủ trưởng Mạc so ra thì vị thủ trưởng Mạc ở kiếp trước tốt hơn, thủ trưởng Mạc của bây giờ, chỉ với một nụ cười kia quả thực có thể khiến cho trời đấy đều biến sắc .

Nếu cô nhớ không lầm thì cũng chính là hai năm này, mẹ của thủ trưởng Mạc sẽ xảy ra chuyện.

Cô phải làm như thế nào mới có thể cứu được mẹ Mạc đây?

Vậy trước tiên phải quen biết với mẹ Mạc mới được.

Nhưng mà, cô còn không biết nhà họ Mặc ở đâu, làm sao để quen biết đây?

Huyện Vọng Giang, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, cô cũng chưa từng gặp mẹ Mặc, nếu cô trực tiếp nói với thủ trưởng Mạc là muốn đi đến nhà anh ấy, liệu thủ trưởng Mạc có hoài nghi cô có ý đồ khác hay không?

Cô chỉ muốn âm thầm báo đáp ân tình, thật ra cũng không có ý gì khác. Thủ trưởng Mạc người ta sau này thế nhưng là Tư lệnh, cô chỉ là một kẻ bình dân, vẫn là không đi tham gia náo nhiệt đi thôi.

Trong đầu Đường Duyệt suy nghĩ cả một đường, khi trở về ký túc xá thì trong ký túc xá không có ai, cô cầm hộp cơm đi nhà ăn lấy đồ ăn, lại đυ.ng phải Hứa Chân Thực.

Hứa Chân Thực hỏi:

- “Chú nhỏ của bạn ở trong huyện làm cái gì a?”

- “Không làm gì cả.”



Đường Duyệt hời hợt nói.

Hứa Chân Thực lại hỏi mấy lần, Đường Duyệt cũng chỉ trả lời một cách thờ ơ, Hứa Chân Thực liền buông bỏ tâm tư, quay sang nói chuyện với người bạn mới kết giao là Điền Điềm.

Vừa mới khai giảng nên thư viện còn chưa mở cửa, Đường Duyệt chỉ có thể trở về ký túc xá, sau khi tắm rửa xong liền nằm trên giường bắt đầu nhớ nhà, nghĩ đến cha mẹ, nghĩ đến tiểu Quân, còn nghĩ đến chuyện tương lai.

Một bên khác.

Đường Minh Lễ đã nghe lọt tai những lời của Đường Duyệt, bắt đầu âm thầm hỏi thăm, cái này không nghe ngóng không biết, sau khi nghe ngóng xong, Đường Minh Lễ cũng cảm giác được có cái gì không đúng ở đây.

Lúc trước, anh ta cảm thấy Vương Quý coi trọng mình, cảm thấy đây là chuyện tốt, mới nghĩ lôi kéo anh ta một phen cho nên anh ta vẫn luôn che giấu, không nói ra ngoài. Sau này khi đi nghe ngóng, anh ta càng nghĩ càng thấy sợ.

*Tại nhà họ Mạc.

Cách cửa sau của trường trung học số 1 không xa, mẹ Mạc thấy Mạc Ti Vũ đã trở về, vội nói:

- “Ti Vũ, con không dễ dàng được nghỉ ngơi mấy ngày, mẹ tìm cho con mấy cô gái để gặp mặt, con cảm thấy thế nào?”

- “Mẹ, con bây giờ còn chưa muốn kết hôn.”

Mạc Ti Vũ thuận miệng từ chối.



Mẹ Mạc lập tức không đồng ý, nói:

- “Con cũng đã hai mươi hai tuổi rồi, những người cùng lứa tuổi với con, đứa nhỏ đều đã biết đi mua nước tương, con còn không kết hôn thì lúc nào mẹ mới có thể ẵm cháu trai đây?”

Mẹ Mạc có vẻ ngoài dịu dàng, hơn một nửa vẻ ngoài ưa nhìn của Mạc Ti Vũ là được thừa hưởng từ mẹ Mạc.

- “Mẹ, con đang ở trong quân đội, một năm chỉ trở về nhà một lần, nếu con cưới người ta về, đây không phải là làm hại người ta sao?”

Mạc Ti Vũ phản bác, hàng năm khi anh về nhà thăm người thân, mẹ lúc nào cũng bắt anh đi xem mắt, thế nhưng là, anh không muốn kết hôn.

- “Đứa nhỏ này, sao có thể nói là con hại người ta chứ?”

Mẹ Mạc không đồng ý, nói:

- “Bây giờ con đã là trung đội trưởng, lại cho con thêm một chút thời gian thì chức vị này của con lại tăng một chút, nói không chừng chính là tiểu đoàn trưởng, đến lúc đó người nhà không phải có thể tùy quân sao?”

- “......”

Mạc Ti Vũ ra ngoài chạy bộ để rèn luyện, bên tai vẫn luôn bị mẹ Mạc nhắc mãi, thế nào cũng phải bị niệm đến mức chai tai luôn.

Bây giờ anh chỉ muốn ở trong bộ đội trở nên nổi bật, cũng không có ý định cưới vợ. Hơn nữa, anh cũng không thích phụ nữ nũng nịu, khi gặp anh thì nói chuyện đều không nhanh nhẹn.

Đột nhiên , trong đầu anh hiện lên khuôn mặt trong vắt của Đường Duyệt, cô là người đầu tiên không sợ anh.