Chương 29

“Quần áo này nếu bán không được thì coi như lỗ vốn? Hơn nữa, tiền xe đi tỉnh thành cũng không rẻ, phải mười mấy tệ.”

- “Chú nhỏ, nếu chú vẫn luôn ở tiệm cơm Phúc Thăng làm chân chạy, thì mười năm sau, chú tích lũy cũng không được mấy đồng tiền. Nhưng mà chú tự kinh doanh thì khác, kiếm được nhiều hay ít là do chú.”

Đường Duyệt giựt giây, kiếp trước cô chịu khổ vì không có tiền, đời này, cô lại không làm giàu thì thật thực xin lỗi ông trời đã để cho cô trọng sinh!

Trước tiên cô cổ động chú nhỏ kiếm tiền, sai đó lại cổ động cha mẹ đến trong huyện làm chút buôn bán nhỏ. Sau này, cô liền yên lặng làm phú nhị đại, có ăn có uống, người một nhà hạnh phúc vui vẻ bên nhau. Những ngày tháng như vậy, cô suy nghĩ một chút đã cảm thấy đặc biệt tốt đẹp.

- “Tốt thì tốt, nhưng mà cũng sẽ lỗ vốn a.”

Có chuyện của Vương Quý lúc trước cho nên Đường Minh Lễ ở phương diện này cũng bắt đầu lộ vẻ do dự.

- “Ai.”

Đường Duyệt cố ý thở dài một hơi, đôi mắt đen nhánh khẽ đảo, cô nói:

- “Nếu không phải là cháu còn quá nhỏ, trong nhà lại không có tiền, cháu cũng muốn mở một gian hàng bán quần áo. Chú xem, mức sống của người dân trong huyện càng ngày càng tốt , nếu là cháu, cháu cũng sẵn sàng mua thêm vài bộ quần áo đẹp cho mình.”

- “Tiểu Duyệt, cháu thật sự coi trọng như vậy sao?”

Đường Minh Lễ do dự không quyết được, nhìn thấy dáng vẻ kiên định của Đường Duyệt như vậy thì anh ta cũng có chút động lòng rồi.

- “Đúng vậy a.”

Đường Duyệt gật đầu, thầm nghĩ nếu như chú nhỏ thật sự kiếm được tiền, như vậy sau này khi cô nói cha mẹ đi đến huyện thành làm buôn bán nhỏ, bọn họ nhất định sẽ càng tin tưởng.

Đôi mắt Đường Duyệt khẽ chuyển, cô nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra lúm đồng tiền trên má, cô nói:

- “Chú nhỏ, trước tiên chú có thể hỏi thăm xem có người bán hay không, hơn nữa, lần đầu tiên nhập hàng cũng không cần nhập nhiều hàng như vậy, mình chỉ thử xem không phải là có thể sao?”



......

Đường Duyệt đã nói hết những gì nên nói, Đường Minh Lễ rất là động tâm. Về phần anh ta có làm hay không, Đường Duyệt tin tưởng sau khi chú nhỏ nghe ngóng xong, nhất định sẽ làm .

Ngày hôm sau là cuối tuần, Đường Duyệt ở thư viện ngây người một ngày, cơm trưa cùng cơm tối cũng là bánh bao, như vậy là là tiết kiệm tiền nhất. Cô còn muốn tiết kiệm một ít tiền mua một quyển truyện tranh cho tiểu Quân.

Thật đáng tiếc, trên tay cô không có tiền nên không làm được cái gì.

Những gì Đường Duyệt có thể làm đó chính là đi học cho giỏi, tìm cách kiếm được món tiền đầu tiên.

Huyện Vọng Giang.

Sau khi Đường Minh Lễ làm xong công việc ở tiệm cơm, thừa dịp lúc không có chuyện gì làm, anh ta liền bắt đầu bắt đầu dò hỏi những nơi đông người qua lại.

Đầu óc của Đường Minh Lễ cũng rất linh hoạt, từ việc nghe ngóng chuyện của Vương Quý, cho thấy anh ta rất là thông minh.

Một tuần lễ này, Đường Minh Lễ không chỉ hỏi rõ ràng về tất cả những chi phí khi bày quầy hàng, mà ngay cả tiền xe đi tỉnh thành cũng đã hỏi thăm luôn.

Thứ sáu.

Đường Duyệt cầm lấy cuốn truyện tranh đã mua từ sớm, đồng thời mang về nhà cái bình không mà Hứa Chân Thực đã mang tới cho cô vào cuối tuần trước.

Mặc dù cuối tuần trước cô không về nhà nhưng Trương Hoa Liên vẫn xào cải bẹ với thịt băm cho cô. Tuy rằng thịt băm cũng không có nhiều nhưng chứa đầy tình yêu thương của Trương Hoa Liên dành cho con gái.

- “Đường Duyệt, tại sao chữ của bạn lại thay đổi như vậy?”

Hứa Chân Thực và Đường Duyệt cùng nhau đi về phía cổng trường, cô ta tò mò hỏi.

Một tuần lễ này, Hứa Chân Thực trong lúc vô tình nhìn thấy bài tập của Đường Duyệt, cô ta mới phát hiện tại sao chữ của Đường Duyệt lại trở nên đẹp mắt như vậy, chữ viết xinh đẹp này chính là khác biệt một trời một vực với chữ viết của học sinh tiểu học lúc trước.



- “Có lẽ là do nghỉ hè tôi và tiểu Quân cùng nhau luyện chữ .”

Đường Duyệt không lạnh không nóng trả lời, nửa tháng này, thời gian cô và Hứa Chân Thực ở chung với nhau rất ít, cô thì ngoại trừ học tập thì cũng chính là học tập, căn bản không có thời gian dư thừa.

Nhưng mà Hứa Chân Thực sau khi tan học lại cùng với bọn người Điền Điềm trong ký túc xá cùng nhau đi ra ngoài chơi, hoặc chính là đi sân thể dục phơi nắng gì đó.

- “Phải không?”

Hứa Chân Thực tò mò nói:

- “Không phải trước đó bạn ghét nhất là luyện chữ sao?”

- “Mọi người đều sẽ thay đổi.”

Đường Duyệt trả lời.

Nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy, Hứa Chân Thực luôn cảm thấy cô đã thay đổi, nhưng thật sự để cho cô ta nói Đường Duyệt thay đổi cái gì thì cô ta lại nói không nên lời.

- “Tiểu Duyệt.”

Đường Minh Lễ vẫn đứng ở cổng trường chờ đợi, khi nhìn thấy Đường Duyệt thì gương mặt của anh ta đều mang theo nụ cười.

- “Chú nhỏ.”

Khóe miệng Đường Duyệt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, không cần hỏi thì cũng biết chú nhỏ làm quyết định như thế nào rồi.

- “Chú nhỏ, tìm cháu có chuyện gì không?”

Đường Duyệt đẩy Đường Minh Lễ sang bên cạnh, cố ý ngăn cách Hứa Chân Thực.