Chương 30

Đường Minh Lễ lặng lẽ nói:

- “Tiểu Duyệt, chú đã nghe ngóng được, trên đường ngay tại bên cạnh chợ, thuê một cái sạp hàng một tháng là mười lăm tệ, chú muốn đi tỉnh thành nhập hàng. Nhưng mà, ánh mắt của chú không tốt, cháu là một cô gái nhỏ, nếu không thì, cháu đi với chú đi?”

- “Tuần này cháu phải trở về.”

Đường Duyệt trả lời, nhưng sự mừng rỡ trong đáy mắt muốn giấu cũng giấu không được, cô hỏi:

- “Một tháng chỉ có mười lăm tệ thôi sao? Chi phí cho gian hàng này thật sự là rẻ a.”

- “Rẻ chỗ nào a, nếu một ngày không bán được gì thì năm tệ sẽ đổ xuống sông xuống biển .”

Đường Minh Lễ nhịn không được trợn trắng mắt, hóa ra ở trong mắt con bé này, tiền thuê một gian hàng một tháng mười lăm tệ còn rất rẻ.

- “Chú nhỏ, chú nghĩ mà xem, một bộ quần áo của chú cũng kiếm được hơn năm mươi tệ đâu.”

Đường Duyệt trừng mắt liếc chú ấy một cái, nói:

- “Chú nhỏ, cháu có thể đi với chú, nhưng cháu không có tiền.”

- “Đi, tiền xe này ta ra.”

Đường Minh Lễ có chút thịt đau, nhưng anh ta nghĩ nếu quần áo không đẹp, cuối cùng bán không được thì đó mới thật sự gọi lỗ vốn đâu.

- “Vậy được.”

Đường Duyệt đồng ý với vẻ mặt tươi cười, sau đó cô đi đến Hứa Chân Thực đang ở bên cạnh và nói:

- “Hứa Chân Thực, làm phiền bạn nói với mẹ tôi rằng hôm nay tôi sẽ không về, chú nhỏ tìm tôi có chút việc.”

- “Tuần trước bạn không về đúng không, tuần này bạn cũng không về sao?”

Hứa Chân Thực cũng không tình nguyện, dáng vẻ Đường Duyệt đầy mặt tươi cười khiến cô ta nhìn mà cảm thấy chướng mắt như vậy chứ.

Đường Duyệt thấy cô ta không tình nguyện, vừa vặn Trâu Hà đang đi tới, cô vội vàng tiến lên nói:

- “Trâu Hà, chú nhỏ của tôi tìm tôi có việc, tuần này tôi sẽ không về, có thể làm phiền bạn giúp tôi nói với mẹ tôi một câu được không?”

- “Được.”



Trâu Hà không hỏi một tiếng liền đồng ý, cậu ta nói:

- “Trên đường trở về tôi nhất định sẽ nói cho mẹ của bạn.”

- “Còn có cái này, làm phiền bạn mang về giúp tôi.”

Đường Duyệt lấy cuốn truyện tranh từ trong ba lô ra, nói:

- “Đây là truyện tranh tôi mua cho em trai tôi Đường Quân, nó thích xem, tôi đã hứa sẽ mang về cho nó.”

- “Được.”

Trâu Hà đem mấy thứ này cất kỹ.

Đường Duyệt cảm kích nói:

- “Cám ơn bạn, Trâu Hà.”

- “Không cần.”

Trâu Hà vội vàng xua tay tỏ vẻ không cần.

Hứa Chân Thực quay đầu bước đi, cô ta cũng không có nói rằng cô ta không đồng ý, nếu không muốn để cho cô ta hỗ trợ thì quên đi.

- “Chú nhỏ, chuyện này nên sớm không nên chậm trễ, đêm nay chúng ta liền đi.”

Đường Duyệt lập tức nói.

Đường Minh Lễ trọn tròn mắt nhìn cháu gái mình, hỏi:

- “Đêm nay chúng ta đi, chúng ta ở chỗ nào?”

- “Nhà ga a.”

Đường Duyệt nói một cách đương nhiên:

- “Bây giờ trời cũng không lạnh, hơn nữa hôm nay chúng ta đi, có lẽ buổi sáng ngày mai liền có thể chạy về. Đến lúc đó, buổi chiều cùng ngày mốt, cháu còn có thể phụ chú bán nữa.”



- “Vậy được, để ta đi gặp ông chủ xin phép nghỉ.”

Đường Minh Lễ cũng không phải là người do dự, nếu anh ta đã quyết định muốn làm thì tự nhiên sẽ không nhăn nhăn nhó nhó, do do dự dự. Nếu không trước đây anh ta cũng sẽ không vì muốn kiếm tiền, mà lấy ra năm trăm tệ!

Nửa giờ sau, hai người Đường Minh Lễ và Đường ngồi lên chuyến xe buýt đi tới tỉnh thành.

- “Tiểu Duyệt, tới tỉnh thành, cháu tuyệt đối đừng đi lung tung, nhất định phải theo sát chú.”

- “Người khác nói chuyện với cháu, cháu cũng đừng trả lời.”

Sau khi Đường Minh Lễ lên xe mới bắt đầu khẩn trương cuống cuồng căn dặn, đứa cháu gái nhỏ này là mạng sống của chị dâu anh ta. Nếu như bị anh ta đưa đến tỉnh thành rồi bị lạc mất, thì chị dâu anh ta thế nào cũng xách theo dao phay đến gϊếŧ anh ta cũng không chừng.

- “Chú nhỏ, cháu không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, chú yên tâm đi, chắc chắn sẽ không đi lạc đâu. Ngược lại là chú đó chú nhỏ, đừng có mà đem bán chính mình nha.”

Khóe miệng Đường Duyệt giật giâth, nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương, cuống cuồng nghĩ mà sợ kia của Đường Minh Lễ, cô không khỏi cười khẽ.

Đường Minh Lễ trừng mắt liếc mắt nhìn cô một cái, nói:

- “Đường Duyệt, ta là chú của cháu, ta có thể đem cháu bán đi nhưng cũng không thể đem bản thân ta bán đi đâu.”

Đường Duyệt cười khẽ, không có nói nữa. Muốn đi tỉnh thành thì phải ngồi xe 3 giờ mới đến, đoạn đường này còn phải chờ dài cổ.

***Ở trong thôn.

Sau khi Trâu Hà đưa truyện tranh và nói lại lời nhắn của Đường Duyệt, Trương Hoa Liên vừa mới từ vườn rau trở về, bà cả kinh nói:

- “Cái gì, Tiểu Duyệt nhà chúng ta lại không về nhà sao?”

- “Dì Đường, Đường Duyệt nói là chú nhỏ của bạn ấy tìm bạn ấy có việc, cho nên sẽ không trở về, còn nhờ cháu mang cái này về.”

Trâu Hà lấy cuốn truyện tranh và cái bình không kia ra, cô ấy cười nói:

- “Đúng rồi, Đường Duyệt còn nói, tiền sinh hoạt tuần này của bạn ấy, dì cũng có thể đưa cho cháu mang lên cho bạn ấy.”

- “Được, vậy làm phiền cháu ngày mốt khi trở về trường học thì chờ một chút.”

Trương Hoa Liên cảm kích nói, nhiệt tình mời Trâu Hà có muốn vào nhà uống một ngụm trà hay không.

Trâu Hà cười từ chối.