Chương 31

Trương Hoa Liên nói thầm trong lòng, Tiểu Duyệt và chú nhỏ Đường Minh Lễ của con bé cũng không quen lắm a?

Sẽ không có xảy ra chuyện gì a?

Trương Hoa Liên lo lắng bất an, có chút không yên lòng. Vốn dĩ cô bé nhà bà mới vừa đến trường học mới, bà muốn hỏi con bé xem ở trong trường học có quen thuộc hay không, vậy mà con bé này cũng hai tuần rồi không có trở về.

- “Mẹ, chị đã trở về rồi sao?”

Đường Quân lần thứ ba từ trong nhà đi ra, nhìn thấy đồ trên tay Trương Hoa Liên liền yêu thích không buông tay. Đặc biệt là khi nhìn thấy cuốn truyện tranh kia, cậu ta càng kích động nói:

- “Chị thật đúng là hiểu con.”

Đường Quân kích động nhìn ra ngoài, thế nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Đường Duyệt.

- “Chị con không có trở về, nói là chú nhỏ tìm con bé có việc, cũng không biết có chuyện gì nữa.”

Trương Hoa Liên luôn cảm thấy bất an, buổi tối sau khi Đường Chính Đức trở về, bà cố ý cùng Đường Chính Đức nói một lần.

Đường Chính Đức an ủi:

- “Minh Lễ mặc dù tuổi không lớn, nhưng thằng bé đã làm rất nhiều việc trong thị trấn trong suốt những năm qua, thằng bé cũng không phải là người xằng bậy, chắc là thằng bé có chuyện gì muốn tìm Tiểu Duyệt thôi.”

- “Hơn nữa, nhân phẩm của Minh Lễ bà còn không tin được sao?”

Đường Chính Đức cười, ông vẫn là vô cùng tin tưởng nhân phẩm của người em trai nhỏ này của mình.

- “Tin chứ.”



Trương Hoa Liên bị chồng mình an ủi như thế cũng yên tâm.

Đường Minh Lễ đã giúp đỡ gia đình họ rất nhiều, chắc hẳn đúng như Đường Chính Đức đã nói, cậu ta có chuyện gì muốn tìm Tiểu Duyệt mà thôi.

Lúc này.

Tại tỉnh thành, hai người Đường Duyệt và Đường Minh Lễ cũng là lần đầu tiên đến đây, Đường Duyệt lặng lẽ nhắc nhở Đường Minh Lễ phải cất kỹ tiền.

Đường Minh Lễ cười thần bí, nói:

- “Tiểu Duyệt, cháu cứ yên tâm đi, bảo đảm vững vàng, ổn thỏa .”

Mãi về sau, khi Đường Duyệt biết được chỗ mà Đường Minh Lễ giấu tiền, thì cô cũng có chút ghét bỏ, tiền này, cô cũng không dám lại đi sờ......

Vào bữa cơm tối, Đường Minh Lễ cũng không bạc đãi Đường Duyệt, anh ta gọi hai món rau xào, một mặn - một chay trong một tiệm bán thức ăn nhanh, nhưng mà giá cả cũng rất phải chăng.

Hai chú cháu Đường Duyệt và Đường Minh Lễ không hẹn mà cùng ăn đến no căng cả bụng, ngay cả một chút canh rau cuối cùng không có buông tha.

Sau khi ăn uống no đủ xong liền ở nhà ga tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Đường Minh Lễ không hổ là trước đó thường xuyên làm việc tại trên thị trấn. Lúc trước Đường Duyệt còn không biết túi vải mà Đường Minh Lễ mang theo là cái gì, chờ đến sau đó cô mới phát hiện ra thứ mà Đường Minh Lễ mang đến là một chiếc giường bằng vải mỏng, giống như ga giường vậy.

Nhưng mà, trong buổi tối đầu thu này, trùm kín một chút sẽ thoải mái hơn rất nhiều, cũng không thấy lạnh chút nào.

Đường Duyệt dựa vào trong góc, Đường Minh Lễ ngồi ở bên ngoài đắp tấm khăn mỏng đó. Đường Minh Lễ cũng cố ý giữ khoảng cách xa một chút, mặc dù hai người là chú cháu, nhưng dù sao cũng không phải là chú cháu ruột thịt.

Một buổi tối này, Đường Duyệt ngủ mơ hồ nhưng vẫn rất cảnh giác, cô cảm giác được Đường Minh Lễ thỉnh thoảng sẽ đắp chăn cho cô nhưng lại không có tới gần nửa phần, thậm chí còn cố ý chặn ở bên ngoài cô. Cái cảm giác này khiến cho cô rất yên tâm.

Một giấc ngủ đến bình minh.



Đường Minh Lễ đã hỏi thăm rõ ràng, chợ bán sỉ ở cách nhà ga không xa, tranh thủ lúc trời còn sớm, anh ta mua mấy cái bánh bao, một bên kín đáo đưa cho Đường Duyệt vừa nói:

- “Tiểu Duyệt, mau ăn, đợi lát nữa chúng ta nhập hàng cho xong liền trở về huyện thành, chỉ sợ không có thời gian ăn.”

- “Ừm.”

Đường Duyệt cố ý rửa mặt bằng nước lạnh rồi mới ăn bánh bao, đối với tỉnh thành thì cô cũng không quen thuộc. Bởi vậy, cô liền đi theo Đường Minh Lễ tiến vào chợ bán sỉ, Đường Duyệt mang theo ưu thế là có ánh mắt của đời sau, lúc này liền hiện rõ.

- “Tiểu Duyệt, quần áo này thật xinh đẹp a.”

- “Cho tới bây giờ chú còn chưa có thấy quần áo xinh đẹp như vậy ở trong huyện đâu.”

Đường Minh Lễ không khỏi nhìn đến hoa mắt, quần áo ở huyện Vọng Giang cũng là tương đối bình thường, so với quần áo ở đây, chúng được gọi là bình thường.

- “Chú nhỏ.”

Đường Duyệt lặng lẽ nháy mắt với Đường Minh Lễ, sau đó cô trực tiếp cầm hàng hỏi giá tiền với một bộ dáng dày dặn kinh nghiệm.

Sau khi Đường Duyệt hiểu đại khái về giá cả, liền cùng Đường Minh Lễ tiếp tục đi dạo quanh chợ bán sỉ.

- “Tiểu Duyệt, cháu đang tìm cái gì?”

Đường Minh Lễ đã sớm động lòng, những quần áo này chỉ có một hai tệ, loại tốt hơn một chút cũng chỉ mấy tệ. Nhưng nếu lấy về bán là có thể tăng gấp đôi, thậm chí kiếm lời gấp hai , việc mua bán quần áo này, anh ta cảm thấy như thế nào cũng là kiếm tiền a!

- “Chú nhỏ, quần áo chúng ta vừa nhìn không đẹp lắm, chúng ta tìm tiếp.”

Đường Duyệt chính là dự định lợi dụng cơ hội lần này, kiếm một món hời, một khi đã bán là sẽ bán sạch.