Chương 32

Muốn để cho chú nhỏ kiếm được tiền, sau đó thực hiện kế hoạch kiếm tiền lớn của cô!

Vì vậy, khi lựa chọn quần áo, Đường Duyệt gắng hết sức để đạt được điều tốt nhất, đồng thời, giá cả cũng muốn càng tiện nghi hơn.

- “Tiểu Duyệt, những bộ quần áo này đã rất tốt rồi a.”

Đường Minh Lễ không hiểu rõ cho lắm nhưng anh ta vẫn đi theo Đường Duyệt đi xung quanh. Tất cả các cửa hàng mà Đường Duyệt đã hỏi thì quần áo ở chỗ đó, anh ta cũng cảm thấy đẹp mắt. Bởi vậy, Đường Minh Lễ càng thêm tin tưởng ánh mắt của Đường Duyệt.

Lại dạo qua một vòng, Đường Duyệt liền nhìn thấy một cửa tiệm, lập tức bị quần áo trong tiệm hấp dẫn. Tuy rằng lấy ánh mắt của cô mà nói thì những quần áo này, cũng không được xem là quá xinh đẹp. Nhưng cùng một đám áo sơmi các loại, kiểu dáng của quần áo nơi này rõ ràng càng thêm đầy đủ, màu sắc cũng càng thêm rực rỡ. Còn có cái quần jean kia thì càng có nhiều kiểu dáng hơn những cửa hàng mà cô đã đã thấy trước đây.

Đường Duyệt nghiêm túc quan sát cửa hàng một chút, cửa hàng này tương đối sâu vào bên trong, nếu không phải cô kiên trì phải đi đến cùng, e rằng đã bỏ lỡ cửa hàng này.

Vừa mới bước vào đã cảm nhận được việc kinh doanh ở cửa hàng này rất tốt, tuy rằng vẫn còn sớm nhưng đã có rất nhiều người tới nhập hàng, đại đa số là đến vào buổi sáng.

Đường Duyệt nhìn trúng mấy kiểu dáng, quần áo và quần dài, tất cả đều được cô cầm trên tay.

Đường Minh Lễ đứng ở một bên đề phòng có chuyện gì xảy ra, thứ hai là anh ta cũng nhìn những quần áo trong tay Đường Duyệt đến nỗi không rời mắt được. Đều là quần áo nữ, nhưng kiểu dáng thì đẹp mắt hơn những bộ mà anh ta đã nhìn thấy trước đó, màu sắc cũng càng chói sáng hơn một chút.

Đỏ, vàng, lục, lam, màu sắc nhìn rất đẹp, đặc biệt là chiếc quần jean ống loe mà Đường Duyệt đang cầm trên tay, anh ta ở trong huyện thỉnh thoảng thấy có mấy người mặc nhưng chưa thấy có ai bán.

Chờ cho đến khi bà chủ rảnh rỗi, Đường Duyệt trực tiếp đem quần áo đưa tới, hỏi:

- “Bà chủ, những quần áo này nhập hàng như thế nào?”

- “Cô bé có con mắt thật tinh tường, liếc mắt một cái liền nhìn trúng kiểu dáng tốt nhất trong tiệm của tôi.”

Người phụ nữ hết sức phúc hậu, nụ cười trên mặt cô ấy khiến người ta cảm thấy thân thiết, người phụ nữ đó tiếp tục nói:



- “Không phải tôi nói chứ, toàn bộ chợ bán sỉ, quần áo của tôi là từ thành phố Thâm Quyến tới, là loại đang phổ biến nhất, cô lấy về a, bảo đảm bán chạy.”

Đường Duyệt nhếch miệng nở một nụ cười, lộ ra tám cái răng trắng tinh và đều tăm tắp, nói:

- “Chị, chị xem em và chú em lần đầu tiên đến cửa hàng của chị lấy hàng, những thứ này em đều muốn, nếu quả thật như chị nói, bán chạy như vậy, chúng tôi lần sau còn tới.”

Xưng hô là chị như này cũng không tính là hiếm thấy, nhưng mà, khi nghe một cô gái nhỏ mười sáu mười bảy tuổi gọi mình là chị, cô ấy liền hết sức cao hứng.

Vệ Hồng cười tủm tỉm mở miệng nói:

- “Cô bé nhỏ như vậy đã đi theo chú của mình đi làm buôn bán, chị chắc chắn sẽ tính rẻ hơn một chút cho em. Nhưng mà, những bộ quần áo này cộng lại cũng không ít tiền, em có thể làm chủ sao?”

Ánh mắt của Vệ Hồng rơi vào trên người Đường Minh Lễ đang đứng ở một bên, giống như những người khác đến nhập hàng, đều là phong trần mệt mỏi. Nhưng mà ánh mắt của hai chú cháu trước mặt lại sáng ngời, đặc biệt là ánh mắt của cô bé kia, giống như là biết nói chuyện vậy.

- “Có thể.”

Đường Minh Lễ gật đầu, về phương diện quần áo thì anh ta là hoàn toàn nghe theo đứa cháu gái này của mình.

Vệ Hồng lập tức vui mừng khôn xiết, rất nhiều người tới bán sỉ quần áo cũng sẽ không giống như bọn họ vậy, chỉ đến một cửa hàng. Hơn nữa, vị trí cửa hàng này của cô ấy không được tốt lắm, mặc dù quần áo của cô ấy là đi đầu nhưng không phải người người đều thích.

Bởi vậy, việc làm ăn cũng không phải là đặc biệt tốt.

Đường Duyệt nhân cơ hội nói:

- “Chị, những bộ quần áo này chúng tôi đều muốn, chị tính xem những bộ quần áo này tổng cộng hết bao nhiêu tiền?”



Vệ Hồng và Đường Duyệt một bên tính tiền quần áo, một bên nói chuyện với Đường Duyệt.

- “Chị Vệ, số lẻ này bỏ đi a.”

Đường Duyệt liếc mắt nhìn tổng số, 198 tệ.

Trong cuộc trò chuyện, Đường Duyệt đã biết được tên của chị ấy là Vệ Hồng.

- “Tiểu Duyệt a, số lẻ cũng đừng bỏ đi a, chị cho em thêm một cái quần nữa được không?”

Vệ Hồng cười tủm tỉm cầm một cái quần, nói:

- “ Quần jean này rất phổ biến ở thành phố Thâm Quyến, cho nên, em sẽ không lo bán không được.”

- “Chị Vệ, chuyện tốt thành đôi, có quần, lại cần một cái áo a.”

Đường Duyệt cười tủm tỉm lại chọn một chiếc áo sơ mi.

- “Tiểu Duyệt, vậy thì chị của em phải lỗ vốn a.”

Vệ Hồng vừa nói, một bên lại vừa dọn dẹp đồ đạc của Đường Duyệt đóng gói lại, chị ấy nói:

- “Sau này phải chiếu cố đến việc buôn bán của chị đó nha!”

- “Được.”

Đường Duyệt lặng lẽ nháy nháy mắt với Đường Minh Lễ, Đường Minh Lễ hướng về phía cô giơ ngón tay cái lên. Lúc này, cái ga giường mà anh ta mang tới phát huy được tác dụng, đem quần áo đã đóng gói tốt bao thêm một lớp nữa.