Chương 41

Đường Duyệt cũng đi tới, cô thích nhất là đếm tiền.

Sau khi đếm xong, phát hiện cả ngày hôm nay đã kiếm được chín mươi !

Lúc này chỉ mới là thời gian một buổi chiều, hàng hoá còn rất nhiều.

Đường Minh Lễ chỉ cảm thấy tiền đang cuồn cuộn không ngừng hướng về anh ta chạy như bay tới, anh ta hưng phấn nói:

- “Tiểu Duyệt, không bao lâu, tiền của chú sẽ tăng gấp đôi.”

- “Hừ hừ.”

Đường Duyệt hừ nhẹ, nói:

- “Chú nhỏ, sau này chú nhập hàng càng ngày càng nhiều, vốn lưu động trên người chú cũng sẽ không còn nhiều.”

- “Tiểu Duyệt, cháu phải thấy đủ đi, những hàng hoá này đều là tiền đó.”

Đường Minh Lễ cầm lấy một quyển sổ nhỏ viết xuống, lần này, nhập vào bao nhiêu hàng, bán ra được bao nhiêu tiền, toàn bộ đều anh ta đều phải nhớ rõ ràng.

Một ngày lãi bao nhiêu, anh ta nhớ rất rõ ràng.

- “Chú nhỏ, chữ viết của chú rất đẹp.”

Đường Duyệt nghiêng người về phía trước nhìn một chút, chỉ cần nhìn thoáng qua là cô có thể biết được mình có thể được chia bao nhiêu tiền. Nét chữ của Đường Minh Lễ không giống với kiểu chữ xinh đẹp của cô, chữ của chú ấy là từng nét từng nét, là kiểu chữ chính chính đáng đáng.

- “Đó là đương nhiên.”

Đường Minh Lễ đắc ý.

Đường Duyệt bĩu môi nói:

- “Giống như là học sinh tiểu học viết, viết từng nét một.”



- “Đường Duyệt, cháu không thể nói những lời dễ nghe hay sao? Học sinh tiểu học có thể viết đẹp mắt như chú vậy sao?”

Đường Minh Lễ trừng mắt liếc cô một cái, nói:

- “Tiểu Duyệt, tuần sau sẽ là ngày quốc khánh, đến lúc đó chắc chắn càng bận rộn, chúng ta còn phải đi nhập hàng, cháu......”

- “Yên tâm, ngày quốc khánh cháu trở về nhà một ngày, ngày hôm sau sẽ đến.”

Đường Duyệt cười hì hì nói, không cần Đường Minh Lễ nói, Đường Duyệt sẽ không muốn rời đi, không tận mắt nhìn thấy chú nhỏ sống qua một ngày kia, thì trong lòng của cô một ngày cũng không an tâm.

Đường Duyệt có chút lạ giường, thật vất vả mới quen thuộc giường ở lý túc xá, hai lần đi tỉnh thành ngủ ở nhà ga thì cô cũng là ngủ không ngon. Giường ở chỗ này cũng đã cũ, chất liệu của giường cũng là loại rất thông thường, cô lăn qua lộn lại thật lâu mới ngủ được.

Rạng sáng hôm sau, cô liền đi theo Đường Minh Lễ ra ngoài dọn quầy hàng ra, đã có kinh nghiệm của mấy ngày nay, hai chú cháu phối hợp với nhau bán quần áo gọi là thuận buồm xuôi gió.

**Ở nhà ga

- “Dì nhỏ, cháu ở chỗ này!”

Hứa Chân Thực vừa xuống xe đã nhìn thấy dì nhỏ đến đón mình, cô ta vui vẻ đi lên phía trước, nói:

- “Dì nhỏ, đây là mẹ cháu bảo mang cho dì.”

- “Tay của chị ta thật là khéo.”

Liễu Lệ khen ngợi, chiếc váy bà ta tốn không ít tiền để mua nhưng đã bị rách, hiện tại đã được bàn tay khéo léo của mẹ Hứa Chân Thực sửa lại một chút, nhìn giống như mới vậy.

- “Hì hì, mẹ cháu đã thức cả đêm mới có thể vá xong đó.”

Hứa Chân Thực cười ngọt ngào, rất là thân cận với dì nhỏ, cô ta nói:

- “Dì nhỏ, sau này lớn lên cháu cũng muốn giống như dì, cũng mặc quần áo xinh đẹp như vậy.”

- “Nha nha nha, cô bé nhà chúng ta đã muốn trưởng thành rồi?”



Liễu Lệ vừa cười vừa nói:

- “Chân Thực, nghe nói chợ bên cạnh mới bày một cái sạp hàng, quần áo ở gian hàng đó nhìn rất đẹp, dì dẫn cháu đi nhìn một chút?”

Đôi mắt của Hứa Chân Thực sáng lên, cô ta là đang đợi lời này đây.

Liễu Lệ kéo tay Hứa Chân Thực, nói:

- “Đó là đương nhiên, dì nhỏ còn có thể lừa gạt cháu hay sao?”

Liễu Lệ hất hất mái tóc xoăn của mình, ở niên đại này, người có thể uốn tóc đều khiến cho người khác phải hâm mộ chết.

- “Dì nhỏ, dì thật tốt.”

Hứa Chân Thực nũng nịu tựa ở trên bờ vai của Liễu Lệ, bộ dáng thân mật giống như là chị em ruột thịt vậy.

Trong lòng Hứa Chân Thực toàn bộ đều là quần áo, đi theo Liễu Lệ đến chỗ sạp hàng đó, cô ta vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc váy dài buông cao, chiếc váy trắng tinh điểm xuyến đường viền, nhìn như thế nào đều cảm thấy dễ nhìn. Thậm chí cô ta đã bắt đầu tưởng tượng hình ảnh chiếc váy này mặc trên người mình, như vậy cô ta nhất định giống như một cô công chúa nhỏ vậy.

- “Chiếc váy trắng kia không tệ.”

Ánh mắt của Liễu Lệ cũng rơi vào chiếc váy trắng kia, ánh mắt của bà ta cùng ánh mắt của Hứa Chân Thực có một sự đồng nhất đến kinh ngạc.

- “Dì nhỏ, cháu cũng thích chiếc váy đó.”

Hứa Chân Thực mở miệng nói:

- “Ông chủ, phiền toái cầm chiếc váy kia cho tôi xem.”

Khi ánh mắt của Hứa Chân Thực dời xuống và nhìn thấy Đường Minh Lễ liền sửng sốt trong giây lát, bên cạnh lại truyền đến giọng nói của Đường Duyệt, lúc này Hứa Chân Thực mới nhìn thấy Đường Duyệt.

Hôm nay Đường Duyệt mặc chính là một chiếc áo sơ mi sọc trắng và quần ống loa cao bồi, tôn lên vóc dáng chuẩn của cô một cách hoàn hảo, cô buộc tóc đuôi ngựa thật cao tràn đầy sự trẻ trung và năng động. Đặc biệt là lúc cô cười lên, lúm đồng tiền hai bên gò má như ẩn như hiện.

Trong một đám người, Đường Duyệt giống như là một vật phát sáng vậy!