Chương 42

- “Hứa Chân Thực? Cháu cũng tới mua quần áo a?”

Đường Minh Lễ vẫn rất quen thuộc với những người trong thôn.

- “Đúng vậy a, cái này là chú mở sao?”

Ánh mắt của Hứa Chân Thực nhìn vào bên trong sạp hàng, trên gian hàng này có ít nhất một trăm bộ quần áo a......

- “Hứa Chân Thực?”

Đường Duyệt vừa mới bán xong một bộ quần áo, khi cô nhìn thấy Hứa Chân Thực liền sửng sốt một chút, sau đó lập tức nhiệt tình nói:

- “Nếu bạn muốn mua quần áo thì để tôi nói chú nhỏ tính rẻ cho bạn hơn một chút.”

Nói xong, Đường Duyệt lại bận rộn.

Đột nhiên Hứa Chân Thực cảm thấy tâm trạng mình không còn tốt nữa.

Ánh mắt Liễu Lệ rơi vào trên người Đường Minh Lễ, Đường Minh Lễ mặc quần áo rất thông thường, nhưng mà chiều cao gần tới 1.8m còn tại đó, ngũ quan không có gì đặc biệt nổi bật nhưng lại rất sáng lạn.

- “Chân Thực, đây là người trong thôn của cháu sao?”

Khóe miệng Liễu Lệ hàm chứa ý cười, đôi mắt nhìn chằm chằm Đường Minh Lễ, trong đôi mắt hiện lên một tia sáng nhàn nhạt.

- “Đúng vậy a, dì nhỏ, đây là Đường Duyệt, bạn học của cháu, đây là chú nhỏ của cô ấy.”

Hứa Chân Thực nói.

Đường Minh Lễ và Đường Duyệt vẫn luôn bận rộn, cũng không có thời gian để ý đến Hứa Chân Thực, mãi cho đến khi họ rảnh rỗi.

Hứa Chân Thực và Liễu Lệ cũng không đi, Liễu Lệ nhiệt tình nói:

- “Tôi nghe Chân Thực nói, anh là chú nhỏ của Đường Duyệt đúng không? Tôi là dì nhỏ của Hứa Chân Thực, tôi tên Liễu Lệ, rất hân hạnh khi được biết anh.”

Liễu Lệ mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt nhìn chằm chằm Đường Minh Lễ, lớn mật lại......

Đường Minh Lễ chưa bao giờ nhìn thấy một nụ cười trực tiếp như vậy trước đây, thật ra có chút không được tự nhiên, bị một cô gái nhìn chằm chằm mình, anh ta ngượng ngùng nói:



- “Chào cô, tôi tên Đường Minh Lễ, là chú nhỏ của tiểu Duyệt.”

- “Khanh khách ~”

Liễu Lệ che mặt cười, chớp mắt tinh nghịch nói:

- “Tôi đã biết anh là chú nhỏ của Đường Duyệt, hôm nay tôi đến mua quần áo cho Chân Thực, xem như nể mặt là người cùng một thôn, anh có thể tính giá rẻ hơn cho tôi một chút không?”

Giọng nói của Liễu Lệ cố tình làn cho nhỏ nhẹ đi, cái giọng điệu đó khiến cho Đường Duyệt sau khi nghe xong thì cả người nổi da gà rơi đầy đất.

- “Hứa Chân Thực, bạn thích cái nào bên trong?”

Đường Duyệt tiến lên một bước, ngăn cách Đường Minh Lễ và Liễu Lệ. Bộ dáng biểu hiện ra ngoài khi nãy của Liễu Lệ khiến cho cô rất khó mà không sinh ra những liên tưởng khác.

- “Chú nhỏ, chú đi sửa sang lại quần áo một chút đi.”

Đường Duyệt sai chú ấy, sau đó bắt đầu giới thiệu cho Hứa Chân Thực.

Giọng nói của Đường Duyệt ôn ôn nhu nhu, trên mặt lại mang theo nụ cười ngọt ngào, khiến người ta có cảm giác như tắm gió xuân vậy, Liễu Lệ khen:

- “Tiểu Duyệt, dáng dấp của cháu thật là đẹp mắt.”

- “Cảm tạ dì đã khen.”

Đường Duyệt tự nhiên lại hào phóng đáp lại, cô không có ấn tượng tốt gì với dì nhỏ của Hứa Chân Thực, nhưng trên mặt cô lại không nhìn ra cái gì.

Hứa Chân Thực chọn chiếc váy mà cô ta yêu thích, cũng không khoe khoang trước mặt Đường Duyệt như trước nữa, sau khi mua váy xong, Hứa Chân Thực lôi kéo Liễu Lệ rời đi.

- “Chân Thực, chú nhỏ của Đường Duyệt còn chưa kết hôn phải không?”

Trong đáy mắt của Liễu Lệ thoáng qua vẻ hưng phấn.

- “Không có.”

Hai mắt Hứa Chân Thực sáng lên, ánh mắt cô ta rơi vào trên người Liễu Lệ, hỏi:



- “Dì nhỏ, không phải là dì......”

Liễu Lệ cười nhẹ, không trả lời mà hỏi ngược lại:

- “Anh ta ở chỗ đó bày quầy bán hàng hẳn là có thể kiếm được rất nhiều tiền a.”

- “Cháu không biết.”

Hứa Chân Thực lắc đầu, cô ta thật sự không biết, nếu như không phải hôm nay cô ta trùng hợp đi mua quần áo, chỉ sợ ngay cả cô ta cũng không biết, Đường Duyệt thế mà ở đây hỗ trợ bày quầy bán hàng.

Ngày bình thường khi ở trong trường học, Đường Duyệt ăn mặc rất mộc mạc, cho nên trong lòng của cô ta cũng không có nhiều cảm giác. Nhưng hôm nay nhìn lại, cô ta luôn cảm thấy Đường Duyệt đang cách cô ta càng ngày càng xa, và trước đôi mắt linh động của Đường Duyệt, cô ta luôn cảm thấy như thể mình kém cô ấy một bậc vậy.

Loại cảm giác này khiến cô ta cảm thấy rất tồi tệ, trước đây dù ở nơi nào, cô ta mới là người được mọi người bàn tán ngưỡng mộ.

Bây giờ, mọi thứ đã thay đổi.

Khi các bạn học trong trường nhắc đến lớp mười ban một của bọn họ thì luôn nhắc đến tên của Đường Duyệt.

- “Chân Thực, cháu thay dì nhỏ hỏi thăm một chút.”

Liễu Lệ thân thiết lôi kéo Hứa Chân Thực, nụ cười trên khuôn mặt bà ta có mục đích quá mạnh.

Cho dù là Hứa Chân Thực thì cùng trong nháy mắt liền hiểu dụng ý của dì nhỏ nhà mình .

*

- “Chú nhỏ, dì nhỏ của Hứa Chân Thực hình như có hứng thú với chú.”

Sau khi rảnh rỗi, Đường Duyệt nhìn về phía Đường Minh Lễ, giả vờ như vô tình hỏi thăm.

- “Ai vậy?”

Đường Minh Lễ mờ mịt nhìn về phía Đường Duyệt, anh ta bận rộn hơn nửa ngày, chỉ chú ý tới bán được bao nhiêu quần áo các loại, về phần Đường Duyệt nói dì nhỏ của người nào, anh ta căn bản không chú ý đến .

- “Dì nhỏ của Hứa Chân Thực? Dáng vẻ ra sao?”

Đường Minh Lễ nhíu mày nhớ lại, nhưng cái gì cũng không nhớ nỗi.