Chương 48

- “Tôi cũng cảm thấy cô ấy không phải là kẻ trộm, nếu không, bạn đã gặp qua tên trộm nào mà không có chột dạ chưa?”

- “Nếu thật sự trộm tiền, chắc chắn sẽ sợ báo cảnh sát.”

Những học sinh đứng trước cửa ký túc xá, sau khi nghe xong Đường Duyệt nói như vậy trước đó không chắc chắn, nhưng sau đó, mọi người đều tin rằng Đường Duyệt không phải là kẻ trộm.

Hứa Chân Thực đứng ở một bên, ánh mắt có chút bối rối.

Đường Duyệt nhìn Hứa Chân Thực một cách đầy ẩn ý, nói:

- “Hứa Chân Thực, cô cảm thấy tôi là kẻ trộm sao?”

- “Tôi...... Dĩ nhiên không phải.”

Hứa Chân Thực trả lời nhưng lại không dám nhìn vào mắt Đường Duyệt, cô ta luôn có một loại cảm giác bị Đường Duyệt nhìn thấu.

- “Nhưng tại sao tờ tiền này lại nằm ở trên mặt đất? Trước đó chúng ta tìm lâu như vậy cũng không tìm thấy.”

Trương Mẫn Mẫn nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Đường Duyệt, cô ấy nhếch môi nói:

- “Tôi mặc kệ, tờ tiền này chính là từ trên người cô rớt xuống, cô phải nói xin lỗi.”

- “Tiền không phải là tôi trộm, tại sao tôi phải nói xin lỗi chứ?”

Đường Duyệt hỏi ngược lại:

- “Trương Mẫn Mẫn, báo cảnh sát đi, sau khi báo cảnh sát, cảnh sát sẽ chứng minh cho sự trong sạch của tôi.”

Đường Duyệt bình tĩnh, tờ tiền kia cô cũng không có đυ.ng tới, tự nhiên là không có dấu vân tay của cô.



- “Đường Duyệt, Trương Mẫn Mẫn, tôi cảm thấy, nếu tiền này đã tìm được rồi, cũng đừng báo cảnh sát.”

Khi Hứa Chân Thực nghe thấy báo cảnh sát liền lập tức luống cuống, cô ta đảo mắt một cái, nói:

- “Nói không chừng, vừa mới nãy không tìm thấy, tiếp đó khi nãy khi mọi người lôi kéo, tờ tiền này bị rơi ra do do đυ.ng vào đâu đó không chừng?”

- “Đúng vậy, tôi cảm thấy chắc chắn chính là như vậy, Tiểu Duyệt làm sao có thể...... là kẻ trộm chứ.”

Hứa Chân Thực biết bây giờ không thể đẩy lên trên người Đường Duyệt được, nếu không, Đường Duyệt dưới cơn nóng giận liền báo cảnh sát, lỡ như kiểm nghiệm ra vân tay cái gì đó, tìm được là của cô ta mà nói, vậy thì cô ta liền xong đời.

- “Phải không? Nhưng báo cảnh sát là cách duy nhất để chứng minh sự trong sạch của tôi a, Chân Thực, bạn là bạn thân nhất của tôi, chẳng lẽ bạn không hy vọng tôi chứng minh được sự trong sạch của mình sao?”

Lời nói của Đường Duyệt, một lời mà hai ý nghĩa, khóe miệng cô mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng mà tận sâu trong đáy lòng là một mảnh lạnh nhạt.

Mặc kệ đời trước hay là đời này, cho tới bây giờ Hứa Chân Thực chưa bao giờ coi cô là bạn.

Vừa mới nãy nếu không phải cô phản ứng nhanh, vậy cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Một khi cô bị nhận định là kẻ trộm, thì chờ đợi cô, chính là sự phán xử của trường học, nói không chừng còn có thể bị đuổi học, mà cô thì cả một đời treo lên tội danh ăn trộm, cô còn có mặt mũi nào mà gặp cha mẹ chứ?

Nếu là người da mặt mỏng liền có thể sẽ phí hoài bản thân mình.

Hứa Chân Thực a Hứa Chân Thực, cô ta thật đúng là không cho cho cô một chút đường lui nào.

- “Tiểu Duyệt, bạn đã hiểu lầm tôi, làm sao tôi lại không hi vọng bạn chứng minh được sự trong sạch của mình chứ, chúng tôi tin tưởng bạn, tờ tiền này vốn nằm trên mặt đất, chỉ là trước đây mọi người không chú ý đến nó mà thôi.”

Hứa Chân Thực vội vàng nói:

- “Bạn xem nền xi măng trên mặt đất, nếu tờ mười tệ này rơi trên mặt đất, không cẩn thận tìm, thật đúng là không tìm ra được. Hơn nữa, chúng ta đều mang dép lê, nói không chừng, tờ tiền này dính trên đế giày đâu.”

Bây giờ Hứa Chân Thực đang nghĩ trăm phương ngàn kế làm cho việc này lắng xuống.



- “Không bằng bạn nhìn tờ tiền này một chút xem, có phải thật sự bị giẫm qua hay không .”

Hứa Chân Thực đột nhiên nhớ rằng, vừa mới nãy dường như cô ta trong lúc bối rối đã giẫm lên tờ tiền này một cái.

Triệu Tiểu Nguyệt cầm tiền lên, nhìn tờ tiền này, thật đúng là có vết tích bị giẫm qua, cô ta nhỏ giọng hỏi:

- “Mẫn Mẫn, không phải là thật sự bị cậu giẫm ở dưới chân a?”

- “Làm sao tôi biết được?”

Trương Mẫn Mẫn chỉ cảm thấy đầu óc đang hỗn loạn, cô ấy nhếch môi nói:

- “Thật sự không phải là cô trộm?”

- “Cô báo cảnh sát thì chẳng phải sẽ biết được sao.”

Đường Duyệt dựa vào giường, cô lại một lần nữa sửa sang lại quần áo vừa mới nãy bị kéo còn lộn xộn. Cô không nhanh không chậm nói:

- “Tuy rằng điều kiện trong nhà Đường Duyệt tôi không có tốt như nhà của cô, nhưng mà, đứa nhỏ của nhà nghèo đã sớm biết lo liệu việc nhà, dù có nghèo đi chăng nữa cũng sẽ không đi ăn trộm.”

Lời nói của Đường Duyệt vang dội, lại phối hợp với biểu lộ vô cùng trấn định của cô, những người vốn có chút nghi hoặc trong lòng lập tức xua tan một tia nghi hoặc này.

Trò hề này cũng liền tính như vậy, Đường Duyệt quét nhìn về phía Triệu Tiểu Nguyệt cùng Lưu Phương, nói:

- “Triệu Tiểu nguyệt, Lưu Phương, hai người là con gái, cũng đừng như con trai lôi lôi kéo kéo như vậy, nếu như vừa mới nãy tôi từ trên giường ngã xuống, hai người chính là có tội cố ý gây thương tích.”

- “Nói bậy, chúng tôi tổn thương cô lúc nào.”

Trong lòng Triệu Tiểu Nguyệt hoảng hốt.