Chương 47

Hứa Chân Thực thừa dịp trong lúc đang lôi kéo, tiền trong túi cô ta cũng là rơi ra.

- “Chố đó còn có kìa.”

Trương Mẫn Mẫn tìm kiếm trên mặt đất, quả nhiên phát hiện, có một tờ 10 tệ bên cạnh tiền của Đường Duyệt, trong nháy mắt Trương Mẫn Mẫn liền nổi giận, chỉ vào Đường Duyệt mắng:

- “Đường Duyệt, cô là một kẻ trộm không biết xấu hổ, trộm tiền của tôi còn không thừa nhận.”

- “Đúng thế, kẻ trộm.”

- “Mẫn Mẫn, loại người này nên báo cảnh sát bắt cô ta.”

Hai người Triệu Tiểu nguyệt cùng Lưu Phương một người xướng một người họa.

Đường Duyệt đẩy Trương Mẫn Mẫn ra, nói:

- “Cô đang nói hươu nói vượn cái gì, ai trộm tiền của cô, trên người của tôi cũng chỉ có tiền lẻ, căn bản không có tờ mười tệ nào cả.”

Đường Duyệt chỉ cảm thấy bọn họ điên rồi, trên người cô có bao nhiêu tiền, chẳng lẽ cô còn không biết rõ sao?

Trương Mẫn Mẫn nhặt mười đồng lên và đặt nó trước mặt Đường Duyệt, nói:

- “Đường Duyệt, cô còn muốn ngụy biện, cô xem, mười tệ này không phải từ trên người cô rớt xuống sao?”

- “Trên người của tôi rơi xuống?”

Sắc mặt Đường Duyệt có chút cổ quái, cô nhìn tờ mười tệ mà Trương Mẫn Mẫn đang cầm trên tay, ngẩn ra một chút, ánh mắt của cô theo bản năng đảo về phía Hứa Chân Thực.

Tình cảnh vừa rồi rất hỗn loạn, nếu quả thật là nhặt được dưới đất, như vậy thì nhất định là Hứa Chân Thực ném ra.

- “Có phải tiền này trước đó đã rơi trên mặt đất, không có ai chú ý tới hay không.”

Hứa Chân Thực cúi đầu, nói.



Trương Mẫn Mẫn lập tức phản bác:

- “Không có khả năng, vừa mới nãy chúng ta đã đem ký túc xá đều lật tung lên hết rồi, nhưng cũng không thấy tờ tiền này, nếu không phải tiền này từ trên người cô rơi ra ngoài, vậy thì mười tệ này từ đâu ra.”

- “Tất cả chúng ta đều là bạn học, tiền này chắc chắn không phải cố ý cầm, Tiểu Duyệt, tôi tin tưởng bạn.”

Hứa Chân Thực bước lên phía trước, nhìn như giải vây cho Đường Duyệt nhưng sau lưng lại giống như đang chứng thực tội danh của Đường Duyệt.

- “Tiểu Duyệt, tiền này......”

Dương Thanh Thanh nhìn tờ tiền mà Trương Mẫn Mẫn đang cầm trên tay, cũng rất là chấn kinh.

Ngô Tiên Hoa nhìn Đường Duyệt, ngược lại là không tin, nói:

- “Đường Duyệt, tôi tin tưởng bạn không có trộm tiền, nhưng mà, tờ tiền này làm sao lại ở chỗ này?”

Đây là điều mà Ngô Tiên Hoa không nghĩ ra.

Vừa rồi rõ ràng không có tiền, tại sao đột nhiên xuất hiện tờ tiền này chứ?

- “Cô ta trộm thôi.”

Triệu Tiểu Nguyệt hừ lạnh một tiếng.

Lưu Phương lớn tiếng nói:

- “Kẻ trộm, Trường trung học số 1 Vọng Giang của chúng ta là trường trung học tốt nhất huyện Vọng Giang, trong trường học ngay cả kẻ trộm cũng thu đâu, dạng người này, căn bản không xứng ở lại trường trung học số 1.”

- “Đường Duyệt, chỉ cần cô quỳ xuống nói xin lỗi với tôi, việc này tôi bỏ qua.”

Trương Mẫn Mẫn hơi hếch cái cằm lên, ngày bình thường, mọi người thường nói Đường Duyệt là hoa khôi của lớp 10 ban một, cô ấy khinh bỉ và khinh miệt liếc nhìn Đường Duyệt một cái, nói:

- “Thật nên để cho các bạn học sinh nam trong lớp nhìn thấy cô, còn là hoa khôi lớp nữa chứ, lại làm ra chuyện như vậy.”



Trước cửa ký túc xá, có rất nhiều người xem náo nhiệt đều chen chúc tới, ký túc xá cũng chỉ cách nhau một bức tường, bây giờ ầm ĩ như vậy, người từ các ký túc xá khác đều kéo đến xem náo nhiệt.

Khi nghe nói là Đường Duyệt trộm tiền, mọi người đều lộ ra ánh mắt khϊếp sợ, đương nhiên, cũng có người ghen ghét Đường Duyệt, nói uổng cho Đường Duyệt có dáng dấp xinh đẹp như vậy..v…v.. .

- “Tôi không có trộm.”

Đường Duyệt tỉnh táo nói, sau chuyện vừa rồi, cô đã dần bình tĩnh lại, cô nhìn lướt qua tờ tiền mà Trương Mẫn Mẫn đang cầm trên tay, hắng giọng một cái, giọng nói trong trẻo của cô khiến cho mọi người đều có thể nghe được.

Đường Duyệt nói:

- “Trương Mẫn Mẫn, tôi không biết tại sao tờ tiền này rớt xuống đất , tôi có thể bảo đảm là, trong túi của tôi, không có tờ tiền này. Đương nhiên, tôi cũng không có chạm qua tờ tiền này.”

- “Cô nói không có chạm qua liền không có chạm qua sao?”

Triệu Tiểu Nguyệt khinh miệt cười nói.

Đường Duyệt lạnh lùng liếc cô ta một cái, con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm Triệu Tiểu Nguyệt, ánh mắt âm u lạnh lẽo đó khiến cho Triệu Tiểu Nguyệt lập tức ngậm miệng lại.

Đường Duyệt tiếp tục nói:

- “Nếu như người không tin, có thể báo cảnh sát, nếu như tôi có cầm tờ tiền này, thì trên tờ tiền này nhất định sẽ có dấu vân tay của tôi.”

- “Mà tôi cũng không đυ.ng tới tờ tiền này, cho nên, chắc chắn trên đó sẽ không có dấu vân tay của tôi.”

Đường Duyệt bình tĩnh nói, cũng không có cảm giác hốt hoảng một chút nào, đôi mắt đen láy và giọng điệu bình tĩnh của cô đều khiến cho mọi người không tin Đường Duyệt là kẻ trộm.

- “Tôi không tin Đường Duyệt là kẻ trộm.”

Trâu Hà nghe tiếng, vừa vặn nghe được lời nói này của Đường Duyệt, lập tức lớn tiếng nói:

- “Từ tiểu học đến cấp 2, Đường Duyệt vẫn luôn là học sinh ba tốt, cô ấy sẽ không làm chuyện như vậy.”

Trâu Hà nhón chân lên, lớn tiếng hô hào, có quá nhiều người, cô ấy ở phía sau không chen vào được.