Chương 46

Đường Duyệt cũng không muốn tranh luận với Trương Mẫn, bằng thời gian này thì cô có thể đọc được một trang sách. Bây giờ đối với cô mà nói, thời gian chính là tiền tài.

Cô muốn ôn tập xong chương trình học của cấp 3 sớm một chút, sau đó dùng thời gian còn lại đi làm kinh doanh, cải thiện cuộc sống của người trong nhà.

- “Hứa Chân Thực.”

Trương Mẫn Mẫn nhìn về phía Hứa Chân Thực đang đứng bất động.

Hứa Chân Thực bĩu môi nói:

- “Tôi cũng không có.”

Hứa Chân Thực bước nhanh đến bên giường của mình, lay động giường chiếu, nếu là nhìn kỹ liền có thể phát hiện, tay của cô ta có chút run. Cô ta không nghĩ tới, Trương Mẫn Mẫn lại phát hiện nhanh như vậy, rõ ràng có bốn tờ 10 tệ , tại sao chỉ có thiếu một tờ mà bị phát hiện chứ.

Tiền của Trương Mẫn Mẫn rõ ràng chính là lộn xộn a.

Trong lòng Hứa Chân Thực thực sự rối bời, chỉ muốn làm cách nào để giải quyết chuyện này, cô ta lật chăn mền, ngay cả nệm cũng lật lên, sau đó xác nhận không có .

Ánh mắt hoài nghi của Trương Mẫn Mẫn vẫn đang nhìn qua nhìn lại giữa trên người Đường Duyệt và Hứa Chân Thực, cô ấy rất chắc chắn tiền của mình không có mang ra ngoài, vậy thì nhất định là người trong ký túc xá.

- “Đường Duyệt, Hứa Chân Thực, vừa mới nãy chỉ có hai người các ngươi trở về ký túc xá, trong hai người ai cầm, lấy ra đi.”

Trương Mẫn Mẫn trực tiếp tuôn ra lời nói.

Trong lòng Hứa Chân Thực lộp bộp một cái, lớn tiếng phản bác:

- “Trương Mẫn Mẫn, cô đừng khi dễ tôi và Tiểu Duyệt không phải là người trong huyện, không ai trong chúng tôi sẽ lấy tiền của cô.”



- “Trương Mẫn Mẫn, bắt trộm phải bắt tận tay a.”

Đường Duyệt nhắc nhở, đối với người bạn cùng phòng là Trương Mẫn Mẫn này, cô thật sự rất tức giận, ngày bình thường trong phòng học dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn cô, cô cũng không quan tâm. Bây giờ bị mất tiền không lo đi tìm, chỉ hoài nghi người cùng ký túc xá.

Mặc dù mọi người đều không có tiền, nhưng mà, ai cũng sẽ không làm kẻ trộm a!

- “Rương của các người đâu, trên người của các người đâu?”

Trương Mẫn Mẫn kiên trì, tiền của cô ấy muốn tiêu xài như thế nào đều có thể, mọi người nói cô ấy lãng phí, cô ấy cũng sẽ không nói cái gì. Nhưng mà, số tiền này bị người khác đánh cắp thì cô ấy không thể nhịn.

- “Trong nhà nghèo cũng không nên trộm tiền, chỉ cần các người nói mượn, nếu trong nhà có việc gấp gì, tất cả mọi người đều ở một cái ký túc xá, tôi cũng sẽ cho mượn a, vì cái gì nhất định muốn trộm chứ?”

Trương Mẫn Mẫn dường như chắc chắn rằng chính là bọn họ đã trộm tiền.

Đường Duyệt nhịn không được trợn trắng mắt, nói:

- “Đầu óc cô có bị bệnh không? Có phải trên người chúng tôi không có, trong rương không có, cô còn muốn hoài nghi chúng tôi giấu ở bên ngoài hay không ? Cô vẫn còn chưa xong sao? Ai mà thèm mười tệ kia của cô a.”

- “Đúng thế.”

Hứa Chân Thực lớn tiếng phụ họa Đường Duyệt, nói:

- “Đường Duyệt nói không sai, Cô cứ như vậy vô duyên vô cớ hoài nghi chúng ta, có chứng cứ gì thì lấy ra đi, không có cũng đừng như chó, khắp nơi sủa loạn.”

Trái tim Hứa Chân Thực đang đập loạn xạ, cô ta giương mắt nhìn Trương Mẫn Mẫn.



- “Trong ký túc xá chỉ hai người các ngươi đã từng trở lại, trừ hai người ra còn có ai? Nếu hai người không thừa nhận, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Triệu Tiểu Nguyệt luôn luôn đi theo bên cạnh Trương Mẫn Mẫn, khi nghe Hứa Chân Thực nói như vậy liền lập tức phản bác.

Lưu Phương thì trực tiếp hơn, duỗi tay ra muốn giật Đường Duyệt giật xuống dưới.

Báo cảnh sát, nếu như bị coi thành ăn trộm mà nói, chẳng phải là cả đời này đều xong.

Hứa Chân Thực đứng ở một bên, sắc mặt trắng nhợt, tim đập thình thịch, cũng may tất cả mọi người đang chú ý vào Đường Duyệt, không có ai chú ý tới sắc mặt của cô ta.

- “Uy, các người làm gì vậy!”

Đường Duyệt ổn định thân thể, cái giường này cũng không chịu được lực kéo, không khéo ngay cả người và giường đều kéo xuống, như vậy sẽ bị thương.

Được sống lại một lần, cô rất trân trọng mạng sống của chính mình.

- “Buông tay.”

Đường Duyệt chịu đựng xúc động muốn gầm thét, đi theo sự lôi kéo của hai người Triệu Tiểu Nguyệt cùng Lưu Phương , cô bị hai người bọn họ kéo xuống, tiền trên người cô cũng bị bọn họ làm rơi ra.

- “Tiền.”

Lưu Phương cùng Triệu Tiểu Nguyệt nhìn thấy tiền trong túi của cô, lập tức hét lên.

- “Mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng, trong này một tờ 10 tệ cũng không có, không phải là tiền của cô ấy.”

Đường Duyệt sửa sang lại quần áo trên người, cô bị hành động của hai người Triệu Tiểu Nguyệt cùng Lưu Phương chọc giận, may mắn ở đây đều là con gái, nếu là có con trai ở đây, đây chẳng phải là bị con trai thấy hết.