Chương 45

Lúc này, hai người Đường Duyệt và Hứa Chân Thực đã trở về.

- “Hai ngươi vừa mới trở về ký túc xá phải không?”

Ánh mắt hoài nghi của Trương Mẫn Mẫn rơi vào trên người Đường Duyệt và Hứa Chân Thực.

- “Mới về.”

Đường Duyệt xách theo nước nóng đi vào trong phòng, lấy chậu rửa mặt ra rửa mặt.

Trương Mẫn Mẫn lập tức hỏi:

- “Vậy bạn có thấy tiền trên giường của tôi không?”

- “Không có.”

Đường Duyệt nói bổ sung:

- “Khi tôi trở về ký túc xá, cầm thùng nước liền đi, không thấy trên giường bạn có tiền.”

- “Phải không?”

Trương Mẫn Mẫn kéo dài giọng điệu, trong lời nói cũng không cho thấy là cô ấy tin hay không.

Gương mặt xinh đẹp của Đường Duyệt trầm xuống, nói:

- “Trương Mẫn Mẫn, mặc dù nhà tôi không có tiền, nhưng mà người nghèo cũng có cốt khí.”

- “Không phải là tôi hỏi một chút thôi sao.”

Trương Mẫn Mẫn lẩm bẩm, lại đến hỏi Hứa Chân Thực:

- “Hứa Chân Thực, bạn......”

- “Tôi không thấy.”

Hứa Chân Thực lập tức mở miệng cắt ngang lời cô ấy, vội vàng rũ sạch chính mình, nói:

- “Tôi và Đường Duyệt đồng thời trở về , cô ấy đi lấy nước, tôi cũng đi theo cô ấy.”



Hứa Chân Thực nói thật nhanh, còn nhìn về phía Đường Duyệt, muốn cô chứng thực:

- “Tiểu Duyệt, tôi đã ở bên bạn suốt thời gian qua, phải không?”

Đường Duyệt rửa mặt, ngược lại cũng không có phản đối. Đột nhiên, cô nghĩ tới vừa rồi Hứa Chân Thực đi ra ngoài trễ vài phút, còn có, bộ dáng không đúng lúc trước của Hứa Chân Thực.

Một ý nghĩ từ đáy lòng Đường Duyệt dâng lên, cô lại cảm thấy không có khả năng, Hứa Chân Thực trong trường học cũng không có phát sinh việc này.

Ở đời trước, có chuyện mất tiền này sao?

Đường Duyệt nghĩ nghĩ, hình như không có chuyện này, chẳng lẽ là hiệu ứng cánh bướm?

Lần lượt, Dương Thanh Thanh và Ngô Tiên Hoa cũng tới, Trương Mẫn Mẫn hỏi từng người một, hai người Dương Thanh Thanh và Ngô Tiên Hoa vừa mới đến ký túc xá.

- “Chẳng lẽ tiền này thật đúng là có chân chạy mất không bằng!”

Trương Mẫn Mẫn giận sôi gan, lại tìm trên giường một lần nữa, thế nhưng là nhưng lật tung cả người lẫn giường, đều không tìm được tiền kia.

Đường Duyệt đang ngồi rửa chân ở mép giường, cầm một cuốn sách mượn từ thư viện đọc, đối với chuyện trong ký túc xá thì cô xem giống như là chuyện không liên quan đến mình vậy.

Hứa Chân Thực cũng ngồi ở mép giường rửa chân, giả vờ vô tình hỏi:

- “Trương Mẫn Mẫn, có khi nào bạn mang ra ngoài sau đó quên đi không? Hoặc có lẽ là, lúc bạn mua đồ, người ta đưa thiếu cho bạn?”

- “Không có khả năng.”

Trương Mẫn Mẫn nói một cách chắc chắn:

- “Lúc tôi trở lại đã đếm, chính là bốn mươi tám tệ, bốn tờ 10 tệ, làm sao có thể không có chứ.”

- “Vậy thì..... Có khi bạn bỏ trong túi, lúc ra cửa thì rơi mất?”

Hứa Chân Thực còn nói.

Trương Mẫn Mẫn phủ nhận:

- “Quần áo của tôi ở chỗ này đây.”

Trương Mẫn Mẫn nhấc lên chiếc váy chấm bi trắng bên cạnh, nói:



- “Tôi thay váy ra, sau đó mặc đồng phục học sinh ra ngoài, trên đồng phục học sinh của tôi một phân tiền cũng không có mang, làm sao có thể rơi mất chứ?”

- “Vậy bạn cứ tìm tiếp đi.”

Hứa Chân Thực cúi đầu xuống chà xát chân, đổ nước, sau đó cũng không trở về trên giường nghỉ ngơi, mà là cùng Đường Duyệt chen chúc một chỗ.

Bọn người Dương Thanh Thanh cùng Ngô Tiên Hoa còn có Triệu Tiểu Nguyệt đều đang tìm kiếm tiền trong toàn bộ ký túc xá.

Hứa Chân Thực cũng đi theo cùng một chỗ tìm.

Sau khi lau khô chân, Đường Duyệt định lên giường đi ngủ.

- “Đường Duyệt, tôi muốn xem giường của bạn.”

Trương Mẫn Mẫn đưa ra yêu cầu.

Đường Duyệt trực tiếp phủ nhận, nói:

- “Trương Mẫn Mẫn, tiền của bạn bị mất trong ký túc xá, tôi có thể hiểu được sự nôn nóng muốn tìm về tiền của mình. Nhưng mà, bạn không thể làm như vậy, tùy ý muốn kiểm tra giường của người khác. Nếu bạn muốn kiểm tra, cũng được, đem đồ đạc của tất cả mọi người trong ký túc xá đều tìm kiếm một lần.”

Trương Mẫn Mẫn cứ như vậy đưa ra đề nghị muốn xem giường chiếu của cô, đây chẳng phải là đang hoài nghi cô sao?

Cô là đường đường chính chính cho nên không sợ bị hoài nghi, nhưng mà nếu để cho Trương Mẫn Mẫn tìm kiếm, cái cảm giác này, giống như cô chính là kẻ trộm vậy.

Hơn nữa, nếu trên giường không tìm thấy gid, có phải còn muốn soát người, kiểm tra cái rương hay không ?

- “Mẫn Mẫn, tôi tới trước.”

Triệu Tiểu Nguyệt lập tức bắt đầu nhấc lên chăn mền của mình, bây giờ là đầu thu, chăn để đắp chỉ có một lớp mỏng, run run lên một cái, tất cả đồ đạc trên giường đều rơi ra sạch sẽ.

Theo sát phía sau chính là Lưu Phương.

Hai người Dương Thanh Thanh cùng Ngô Tiên Hoa cũng là đi theo đem chăn mền lật ra một lần, Ngô Tiên Hoa nói:

- “Trương Mẫn Mẫn, không có gì trong chăn của tôi cả.”

Đường Duyệt cũng không lên tiếng, cô lục tung chăn, giũ ra rồi nói:

- “Tôi cũng không có, tôi trở về ký túc xá không tới một phút, bạn vẫn là suy nghĩ kỹ một chút, có phải tiền đã mất ở đâu hoặc là bị quên cái gì hay không.”