Chương 44

Hứa Chân Thực trốn cũng không kịp, né tránh Đường Duyệt.

Khóe miệng Đường Duyệt giật giật, đời trước Hứa Chân Thực dùng danh nghĩa của cô thư từ qua lại với Trương Lỗi. Thế nhưng là, Hứa Chân Thực làm sao có thể bắt chước chữ của cô chứ?

Liên quan tới đến đề nét chữ này, trong lòng Đường Duyệt mang theo hoài nghi, chữ của Hứa Chân Thực không được tốt cho lắm, vậy thì làm sao cô ta có thể bắt chước chữ của cô được chứ?

Sau khi tựu trường, Đường Duyệt đã nhìn qua chữ của Hứa Chân Thực mấy lần, cũng không phải cùng một kiểu chữ với cô.

Buổi tối thứ hai, Điền Điềm xin phép nghỉ về nhà, Hứa Chân Thực vẫn luôn đi theo Đường Duyệt, Đường Duyệt không muốn nhìn cô ta, nhưng hết lần này tới lần khác cô ta vẫn luôn đi theo bên cạnh cô.

- “Tiểu Duyệt, chú nhỏ của bạn bày sạp quần áo đó chắc rất kiếm nhiều tiền a?”

Hứa Chân Thực ra vẻ vô tình hỏi.

Đường Duyệt trả lời:

- “Không biết.”

- “Vậy chú nhỏ của bạn có người yêu không?”

Hứa Chân Thực lại hỏi.

- “Không biết.”

- “Vậy chú nhỏ của bạn bao nhiêu tuổi a, troong có vẻ như chú ấy không lớn hơn bạn bao nhiêu tuổi.”

Hứa Chân Thực bám riết không tha hỏi.

- “Đường Duyệt, chẳng lẽ bạn cũng không chú nhỏ của mình bao nhiêu tuổi sao?”

Hứa Chân Thực bổ sung, không cho Đường Duyệt có cơ hội từ chối.

Đường Duyệt mấp máy môi, không trả lời mà hỏi ngược lại:

- “Hứa Chân Thực, bạn vẫn luôn hỏi thăm chú nhỏ của tôi có người yêu hay không, bao nhiêu tuổi làm cái gì? Bạn coi trọng chú nhỏ của tôi hay sao?”

Gương mặt Hứa Chân Thực đỏ lên.

Trong lòng Đường Duyệt vui mừng, Hứa Chân Thực bây giờ cùng Hứa Chân Thực đời trước vẫn có sự khác biệt, ít nhất khi cô nghiêm túc nhìn cô ta thì còn có thể nhìn ra biểu tình trên mặt Hứa Chân Thực là có ý gì.



- “Bạn đang nói bậy bạ cái gì đó.”

Hứa Chân Thực vừa tức vừa giận nói.

- “Vậy thì là dì nhỏ của bạn coi trọng sao?”

Đường Duyệt hỏi tiếp.

Hứa Chân Thực há miệng thở dốc, muốn phủ nhận cũng không được, dì nhỏ thật đúng là có hứng thú đối với Đường Minh Lễ, nhưng mà da mặt của cô ta mỏng nên không thể nói thẳng ra là coi trọng.

- “Ánh mắt của chú nhỏ tôi rất cao, chú ấy muốn tìm một cô gái tốt nghiệp đại học.”

Đường Duyệt cố ý nói như vậy.

Hứa Chân Thực bị cô nhìn đến ngượng ngùng, vội vàng phủ nhận:

- “Không có chuyện đó, bạn nghĩ nhiều rồi.”

Hứa Chân Thực cúi thấp đầu, cuối cùng cũng an tĩnh.

Đường Duyệt hít sâu một hơi, hy vọng dì nhỏ của Hứa Chân Thực có thể từ bỏ ý nghĩ này đi.

Cô ôm sách trở về ký túc xá, tiếp đó xách theo thùng nước đi xuống phòng nước sôi dưới lầu múc nước, những người khác còn chưa có trở lại, trong túc xá cũng chỉ còn lại có một mình Hứa Chân Thực.

- “Tiểu Duyệt, chờ tôi một chút.”

Ước chừng vài phút sau, khi Đường Duyệt vừa tới đầu bậc thang thì Hứa Chân Thực đuổi theo sau.

- “Bạn chạy nhanh như vậy làm gì? Chẳng lẽ đằng sau có quỷ đuổi theo bạn sao?”

Ánh mắt Đường Duyệt rơi vào trên gương mặt của Hứa Chân Thực, luôn cảm thấy dáng vẻ gấp gáp chạy tới vừa mới nãy của cô ta có chút không đúng.

Nhưng thật sự nếu để cho cô nói ra chỗ nào không đúng thì cô lại không nói ra được.

- “Ký túc xá chỉ có một mình tôi, không phải là tôi nghĩ muốn đi cùng bạn cho có bạn sao?”

Hứa Chân Thực nhếch miệng cười, ánh mắt hốt hoảng nhìn sang một bên, nói tránh đi:



- “Điền Điềm xin nghỉ, lúc trước tôi vẫn luôn cùng tiến cùng lùi với cô ấy, bây giờ thiếu mất một người nên luôn cảm thấy không quen thuộc lắm.”

Đường Duyệt không trả lời nữa, sau khi lấy nước nóng liền trở về ký túc xá, khi cô mới vừa đi tới cửa ký túc xá liền nghe thấy trong túc xá ồn ào.

- “Tiểu Nguyệt, Lưu Phương, hai người có ai nhìn thấy tiền của tôi không?”

Trương Mẫn Mẫn tìm kiếm trên giường ký túc xá một lúc lâu cũng không tìm thấy tiền của mình, mới vừa nãy rõ ràng cô ấy đã đặt trên giường.

- “Không có a.”

Triệu Tiểu Nguyệt lắc đầu, từ trên giường bò xuống, nói:

- “Mẫn Mẫn, tiền của bạn để ở chỗ nào a?”

- “Liền đặt trong chiếc hộp bên cạnh gối đầu a.”

Trương Mẫn Mẫn trả lời, lật ngược đồ vật trong hộp ra cũng không thấy bóng dáng của đồng tiền nào.

- “Đây không phải tiền sao?”

Lưu Phương liếc mắt nhìn một đống tiền tờ một tệ, hai tệ, còn có mấy tờ 10 tệ hỏi.

Trương Mẫn Mẫn tức giận:

- “Là tờ mười tệ, tiền lẻ còn ở đây nhưng tờ mười tệ không thấy, mẹ tôi cho tôi tổng cộng năm mươi tệ, tôi mua bánh gatô hai tệ, được thối lại bốn mươi tám tệ, cậu xem, bây giờ chỗ này chỉ có ba tấm 10 tệ.”

Năm mươi tệ, hai người Lưu Phương và Triệu Tiểu Nguyệt liếc nhìn nhau, đều thấy được sự chấn kinh trong mắt đối phương. Bọn họ vẫn luôn biết Trương Mẫn Mẫn có tiền và luôn mặc những bộ quần áo đẹp mắt nhất trên người, nhưng mà bọn họ thật đúng là không biết cô ấy có thể được cho năm mươi tệ một tuần lễ.

- “A?”

Lưu Phương liếc mắt nhìn bốn phía, hỏi:

- “Chúng tôi cũng chính là ra ngoài mua một chút đồ ăn, cũng không ra ngoài bao lâu a.”

- “Đúng vậy a, thế nhưng là tiền này đi đâu rồi? Chẳng lẽ nó có chân hay sao?”

Trương Mẫn Mẫn thở phì phò nói:

- “Tôi chỉ là vừa thay một bộ quần áo, để tiền vào trong cái hộp này, quên bỏ vào trong túi, số tiền này chính là mẹ tôi cho tôi tiền sinh hoạt của tuần này đó!”