Chương 8

Sáng sớm, chim chóc ríu rít kêu, Đường Duyệt kéo Đường Quân còn chưa tỉnh ngủ bắt đầu chạy quanh thôn.

Đường Quân từ lúc ban đầu còn phản kháng, càng về sau thì cậu ta căn bản không phản kháng được.

May mắn thay, nơi họ ở không được coi là nơi tập trung quá nhiều người, liền chạy quanh một vòng cũng không gặp nhiều người lắm.

- “Đường Duyệt, chị không thể để cho tôi ngủ thêm một chút sao?”

Đường Quân con mắt đều không mở ra được, chạy phía sau Đường Duyệt. Một tháng này cho đến nay, ngoại trừ công thức chính là làm bài tập, còn có làm bài thi cùng luyện chữ, cậu đã lâu không có đi ra ngoài chơi!

- “Em cứ đi ngủ đi, đến khi cha không để cho em đi học, chị cũng mặc kệ.”

Đường Duyệt vừa chạy vừa nói, dù là đã chạy được vài ngày nhưng Đường Duyệt vẫn cảm thấy không thở nổi.

Đường Quân thở phì phò chạy theo sau.

Nghỉ ngơi một tháng, cơ thể Đường Duyệt cũng đã tốt hoàn toàn.

Vào ban ngày, Đường Duyệt nắm chắc thời gian cho Đường Quân học bù, đến buổi tối, vì để tiết kiệm tiền đèn điện, trừ khi ăn cơm ra thì ngồi trong sân hóng mát.

Dưới bầu trời đêm đầy sao, trong sân nhà họ Đường, tiếng đọc sách oang oang thỉnh thoảng xen lẫn tiếng Đường Duyệt sửa chữa lỗi sai lầm.

Đường Chính Đức ngồi ở trên xích đu, ông làm việc cả một ngày mệt nhọc liền nằm ở trên xích đu ngáy khò khò.

Trương Hoa Liên tại trong phòng bếp bận rộn.

*

- “Cái gì, Chính Đức không để cho Tiểu Quân đi học trung học sao?”

Khi bà nội Đường nghe cháu trai Đường Hiền nói như vậy liền nổi giận đùng đùng.

Buông chén đũa xuống, bà nội Đường liền cơm tối cũng không kịp ăn, giận đùng đùng đi sang bên cạnh. Khi bà vừa vào trong sân đã chỉ vào Trương Hoa Liên mà mắng:

- “Trương Hoa Liên – cô là một người không biết xấu hổ, sao cô lại không biết xấu hổ cổ động Chính Đức không để cho Tiểu Quân đi học trung học, lại để cho con gái của cô đi học cấp 3 chứ!”



- “Nhà họ Đường chúng ta cũng không đối xử tệ bạc với cô, sao cô có thể nhẫn tâm làm ra chuyện như vậy chứ!”

- “Đáng thương cho tiểu Quân nhà ta, cha ruột đều biến thành cha ghẻ .”

Bà nội Đường khóc lóc kể lể một trận, nếu không phải Đường Chính Đức cản trở thì chỉ sợ bàn tay của bà nội Đường đã vung đến trên mặt Trương Hoa Liên đi.

- “Mẹ, người nghĩ nhiều rồi, ai không cho Tiểu Quân đi học đâu, con không có nói không để cho Tiểu Quân đi học a.”

Đường Chính Đức vội vàng giải thích.

- “Vậy gần nhất tiểu Quân xảy ra chuyện gì, mỗi ngày đều không đi đâu chơi, chỉ ở nhà làm bài tập?”

Bà nội Đường hỏi lại.

- “Mẹ, đó không phải là do con muốn để cho Tiểu Quân làm bù bài tập sao?”

Đường Chính Đức trừng mắt liếc nhìn cháu trai tiểu Hiền ở phía sau.

Bác gái cả - Vương Ái Hoa trong nháy mắt liền giấu con trai ra sau lưng, bà ta nói:

- “Chú của tiểu Hiền, lời này cũng không phải tiểu Hiền nói lung tung, là chính miệng tiểu Quân nói với tiểu Hiền. Tiểu Quân, cháu nói đi, có phải là cha cháu nói: nếu như thành tích của cháu không tốt thì sẽ không để cho cháu đi học hay không?”

- “Phải.”

Đường Quân gật đầu.

Bà nội Đường tức giận đến phát run, tát Đường Chính Đức một cái nói:

- “Con giỏi lắm Đường Chính Đức, con trai ruột của mình thì không cho đến trường, ngược lại nuôi dưỡng con gái cho người khác, lại để cho con bé chết tiệt kia đi đến trường, có người cha ruột như con sao?”

- “Mẹ.”

Đường Chính Đức rất bất đắc dĩ, ông có giải thích thì Bà nội Đường cũng không nghe.



Thấy tình hình như vậy, Đường Quân nhìn thấy muốn đánh nhau, cậu ta liền vội vàng giải thích:

- “Bà nội, thành tích của cháu bây giờ đã tăng lên không ít, cha nói, sẽ để cho cháu đi học.”

- “Thật sự?”

Bà nội Đường không quá tin tưởng.

Đường Quân khẳng định gật đầu nói:

- “Thật sự không thể thật hơn.”

- “Như vậy còn không sai biệt lắm.”

Bà nội Đường biết Đường Quan có thể đi học, lúc này mới cảm thấy yên tâm, bà ta lạnh lùng liếc Đường Duyệt một cái, nói:

- “Một đứa con gái đọc nhiều sách như vậy làm cái gì, còn không bằng sớm một chút đi lấy chồng.”

Đường Duyệt nhếch môi, đứng ở một bên, không nói một lời.

Trương Hoa Liên chỉ sợ con gái cùng mẹ chồng nổi lên xung đột, vừa muốn mở miệng liền bị Đường Chính Đức vượt lên trước mở miệng nói:

- “Mẹ, thành tích của Tiểu Duyệt tốt như vậy, ngay cả giáo viên đều nói, con bé là một cái hạt giống tốt, không học lên cao thật là đáng tiếc.”

- “Hạt giống tốt cũng không phải là ruột thịt.”

Bà nội Đường tức giận lẩm bẩm.

Đường Duyệt trịnh trọng nói:

- “Cháu xem ông ấy như cha ruột, sau này cháu sẽ hiếu kính cha của cháu.”

- “Nuôi ngươi mười bốn năm, cuối cùng chỉ để cho ngươi gọi một tiếng cha sao?”

Bà nội Đường căn bản không nghe vào tai những lời nói của Đường Duyệt. Chẳng qua là cảm thấy một tiếng cha này kêu có chút kỳ quái, nhiều năm như vậy, Đường Duyệt đối với Đường Chính Đức cũng không có cho sắc mặt tốt gì.