Chương 9

Người làm mẹ là bà nội Đường, nhìn ở trong mắt, lo lắng ở trong lòng, nhưng đứa con trai Đường Chính Đức này luôn một lòng che chở hai mẹ con Trương Hoa Liên, bà cũng không thể làm gì được.

Chưa kể lần này Đường Duyệt bị viêm ruột thừa, trước trước sau sau bỏ ra bốn mươi mấy khối tiền, cho nên bà nội Đường đối với Đường Duyệt thì lại càng không chào đón .

- “Bà nội, trước kia là cháu không đúng.”

Đường Duyệt nhận sai, tình cảm của cô đối với bà nội Đường thì là hết sức phức tạp.

Từ nhỏ đến lớn, bà nội Đường mắng cô là con bé chết tiệt kia hay cái gì đó cũng là chuyện thường ngày, cho dù là ngày Tết nhưng khi nhìn thấy cô, bà cũng sẽ không đưa con mắt mà nhìn lấy cô một cái.

Nhưng mà nếu cô thật xảy ra chuyện gì thì bà nội Đường cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Liền lấy chuyện lần này tới nói, cô đã lặng lẽ hỏi mẹ, bà nội Đường cũng lấy ra hai mươi khối tiền, vì chuyện này mà bác cả Đường còn nổi giận với bà nội Đường nữa đây.

Bà nội Đường chính là điển hình của miệng thì nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ.

- “Mặt trời mọc lên từ phía tây sao?”

Bà nội Đường nhướng mày, đánh giá Đường Duyệt. Kể từ khi con bé này xuất viện về nhà, bà cũng không có nhìn kỹ con bé này. Bây giờ rõ ràng là cùng một người, nhưng lại không còn lệ khí như trước đây, lại cột tóc đuôi ngựa, nhìn xem rất là hoạt bát, cặp mắt kia cũng giống như là biết nói chuyện vậy.

- “Mẹ, người đừng nhìn Tiểu Duyệt như vậy, Tiểu Duyệt sẽ ngượng ngùng.”

Đường Chính Đức hắng giọng một cái, trên mặt chỗ bị bà nội Đường đánh nóng lên, đau quá.

- “Hừ, chỉ có con là lúc nào cũng che chở cho nó.”

Bà nội Đường vỗ vỗ quần áo trên người, nói:

- “Nếu đã không phải là thật thì ta liền về nhà ăn cơm, cơm cũng chưa ăn no bụng đâu.”

- “Tiểu Hiền, mọi chuyện còn chưa biết rõ ràng cũng đừng nói lung tung.”

Vương Ái Hoa hung hăng gõ Đường Hiền một cái.



Đường Hiền ủy khuất phàn nàn.

Sau khi bà nội Đường và những người khác rời đi, Đường Chính Đức lập tức nói:

- “Tiểu Quân.”

- “Cha, con nào biết được Đường Hiền hiểu lầm ý của con, hơn nữa, trước đây không phải cha nói......”

Những câu nói kế tiếp của Đường Quân càng nói càng yếu đi, trong khoảng thời gian này Đường Duyệt luôn hỗ trợ bổ túc cho việc học của cậu ta. Cho dù bị Đường Duyệt mắng rất thảm, nhưng cũng là có tiến bộ rất lớn, ít nhất, ít nhất cậu ta có thể đạt được hơn 80 điểm khi làm bài kiểm tra.

- “Lần sau cũng không thể đã nói như vậy, bà của con sẽ hiểu lầm.”

Đường Chính Đức thấy dáng vẻ nhận sai của con trai cũng không muốn trách mắng, chỉ nói:

- “Trước đây, đó cũng là chị con vì muốn cho con yên tâm học bù mới cố ý nói như vậy.”

- “Cha, con xin lỗi.”

Đường Duyệt thừa nhận sai lầm của mình, nhìn dâu tay năm ngón trên mặt Đường Chính Đức, cô âm thầm tự trách trong lòng, nếu như không phải cô kích thịch Đường Quân đọc sách, cũng sẽ không phát sinh sự hiểu lầm như vậy .

Thế nhưng Đường Chính Đức từ xưa tới nay cũng không có trách cô.

- “Tiểu Duyệt, chuyện này không liên quan đến con.”

Đường Chính Đức lập tức nói:

- “Bà nội của con cũng biết chân tướng mọi chuyện, việc này cứ như vậy cho qua đi.”

Đường Quân lặng lẽ liếc nhìn Đường Duyệt một cái. Đường Duyệt tiến vào phòng bếp, cầm một quả trứng gà bỏ vào trong nồi nấu.

- “Vừa ăn cơm chiều, chị lại muốn ăn trứng gà sao?”



Đường Quân lập tức đau lòng, bình thường cậu ta đều không được ăn mấy quả trứng gà. Lần trước, chị ấy bị bệnh, ngày ngày đều có thể được ăn trứng gà, cậu ta nhìn mà thèm.

Đường Duyệt nhìn em trai mình một cái, nói:

- “Cái trứng gà này là dùng để thoa mặt cho cha, em muốn ăn thì nói mẹ ngày mai chưng cho em một cái.”

- “Mẹ làm sao có thể cam lòng chưng cho tôi chứ.”

Đường Quân lẩm bẩm, nghe nói là để thoa mặt cho cha, cậu nghi ngờ hỏi:

- “Trứng gà này thoa lên khuôn mặt như thế nào?”

- “Nấu xong, em sẽ biết.”

Đường Duyệt trả lời, vừa vặn cô còn chưa có tắm rửa, trong nồi có nước nóng, lại nấu thêm một nồi nữa. Sau khi trứng gà nấu xong, cô cầm quả trứng gà nóng hổi vào nhà, lột vỏ, liền đưa đến trước mặt Đường Chính Đức.

- “Tiểu Duyệt, cha ăn no rồi, cái trứng gà này con ăn đi.”

Đường Chính Đức lập tức từ chối nhưng trong lòng lại ấm áp. Nhìn sắc mặt kia của Đường Duyệt, ông chỉ cảm thấy những việc mà mình làm nhiều năm như vậy cũng đáng giá.

- “Cái trứng gà này, cha đưa lên trên mặt, lăn đi lăn lại, ngày mai sẽ không sưng vù.”

Đường Duyệt chỉ chỉ má trái của mình, lại bổ sung:

- “Đây là con thấy ở trong sách.”

- “Cái này...... Cái này cũng quá lãng phí.”

Đường Chính Đức véo véo quả trứng gà non mềm kia, trứng gà vừa bóc vỏ rất nóng tay, nhưng tận sâu trong đáy lòng của ông lại ấm áp vô cùng.

- “Ngày mai cha còn phải đi làm việc trên lâm trường, nếu lỡ mọi người thấy mặt của cha, còn tưởng rằng mẹ con đánh đó chứ.”

Đường Duyệt nói.