Chương 47: Đại hiệp tới rồi

Một giây trước, cô còn đắc ý, chứ bây giờ thì…

Gặp tình huống này thì còn biết làm sao!

Diệp Kiều nhìn bức tường cao hơn cô cả thước mà khóc không ra nước mắt!

Quân địch đã áp sát trong vòng ba giây!

“Cô gái, chạy đi, cô chạy nữa đi!” Năm người, cầm mã tấu sáng quắc, đứng cách cô hai mét, chế nhạo cô.

“Không phải nãy giờ chạy nhanh lắm à, sao không chạy nữa đi? Ahahaha…” Một tên xã hội đen khác chế nhạo cô, đồng thời bước lên phía trước vài bước.

“Mấy người bị mù à? Không có đường để chạy, chứ bà mà sợ à?! Có gan thì chạy hướng ngược lại thử xem có đuổi kịp không! Không dám chứ gì? Năm người đàn ông mà chạy không kịp con nhỏ này? Đúng là phế vật!” Diệp Kiều cố tình dùng đến những chiến thuật gây hấn, cô biết rất rõ tâm lý của bọn côn đồ này.

Nói trắng ra, bọn xã hội đen này là mấy tên bệnh hoạn, bọn chúng cảm thấy đàn bà yếu sức hơn đàn ông! Nhưng dù sao thì cũng phải có chút đạo đức giang hồ chứ.

“Con nhóc này, đang cố tình khıêυ khí©h chúng ta phải không!” Một trong những người đàn ông cao gầy nhổ nước bọt, gào lên.

“Những gì tôi nói còn không phải là sự thật sao? Để đại ca các người biết, năm người mà không chạy lại một cô gái thì có mang nhục không chứ!” Diệp Kiều khoanh tay hét lớn.

“Ai nói chúng ta không chạy lại con nhỏ này chứ?! Anh em tránh ra hết đi để tôi thử sức với con nhỏ này, tôi không tin nó chạy nhanh hơn!” Một người đàn ông thấp gầy đã dính chiêu của cô, bước lên phía trước nói.

Nhìn thấy họ dẹp qua một bên, Diệp Kiều mừng thầm, nhưng lỡ cô chạy lên họ chém cô một đao thì sao?

“Các vị đại ca có thể bỏ dao xuống không? Các người có tới tận năm người, còn sợ không bắt được ta sao?” Diệp Kiều lại nói.

“Nhóc con, còn dài dòng nữa thì ta sẽ chặt chết cô!”

“Trời ạ! Năm người dùng dao rựa đuổi gϊếŧ một cô gái nhỏ, nếu truyền ra ngoài, các người sẽ bị người đi đường cười chết mất! Không sợ làm mất mặt đại ca các người à!” Diệp Kiều tiếp tục lấy kế khích tướng, khıêυ khí©h năm người.

Kiếp trước cô ở trong tù, khổ cực nào mà không trải qua chớ?

Có gì làm khó được cô đâu, dao bầu cô cũng không sợ!

Chỉ nghe năm tên côn đồ này lần lượt buông dao xuống, tên thấp gầy cầm đầu.

“Chạy đi nhóc, để coi bắt được mi ta sẽ xử mi thế nào!” Tên thấp gầy nói.

Diệp Kiều lúc này mới thật sự đắc ý, nhìn con đường phía trước, cô chuẩn bị thật tốt để chạy!

Năm tên côn đồ hai tay vào thế, rất có tự tin, con nhỏ này vừa rồi chạy nhanh như vậy, hoàn toàn là trùng hợp!

Lúc bọn chúng đang đắc ý, chỉ cảm giác được có bóng người lướt qua, vừa định thần lại, chỉ nghe thấy cô gái hét lớn một tiếng: “Các vị đại ca, mau bắt đi!”

Đúng là tự vả, hahaha!

Diệp Kiều cảm thấy rằng chân của cô giống như được lắp bánh xe lửa vậy!

Năm tên côn đồ bị cô bỏ lại phía sau, cô chạy một hơi tới đường cái trước mặt, tức là gần trường đại học của thị trấn, từ xa đã nghe thấy rất nhiều nữ sinh kêu la.

“Thật đáng sợ, phía trước có người bị chém!”

“Đáng sợ quá, ai cũng cầm một con dao bầu!”

Diệp Kiều chạy tới ngay lập tức, và nhìn thấy khoảng hơn chục tên côn đồ cầm dao rựa vây quanh Kiều Thiêm và Ninh Tĩnh, nhưng cô lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, anh Tiểu Đổng!

Tiểu Đổng tuy là một quân nhân, dù rất điêu luyện cũng không thể chịu được sự vây hãm của cả chục tên xã hội đen.

Mặc dù anh ta có một khẩu súng trên người, nhưng khẩu súng này không được dùng vào việc cá nhân!

Trời ơi, sao cảnh sát vẫn chưa tới

Thời đại này, an ninh công cộng đúng là không bằng thế kỷ 21!

“Kiều Thiêm! Cẩn thận!” Diệp Kiều và Ninh Tĩnh đồng thanh hô lên, nhìn thấy dao bầu chém về phía Kiều Thiêm.

Kiều Thiêm đẩy Ninh Tĩnh ra, giơ chân đá bay mã tấu của đối phương, tuy nhiên, ba mã tấu cùng lúc vung về phía anh ta, lúc này Diệp Kiều mới thực sự sợ hãi, cô kéo Ninh Tĩnh lại hai người né sang một bên.

“Kiều Thiêm, coi chừng sau lưng!” Nhìn dao chém về phía Kiều Thiêm, Diệp Kiều hét lên, nhưng may mắn thay Tiểu Đổng đã tiến tới và giúp Kiều Thiêm.

Đúng lúc này, ba tên côn đồ hung ác chém tới, Ninh Tĩnh kinh hãi ôm chặt lấy cô, ngốc đến mức quên cả chạy!

Bị cô ấy giữ chặt, Diệp Kiều cũng không thể chạy, cô nghĩ, chuyện này chắc là xong rồi, cô ngay lập tức quay người lại, ít nhất, đừng phá hỏng khuôn mặt xinh đẹp của cô là được!

“Leng keng” Mã tấu dao bầu rơi xuống đất.

“Cạch” một cái, cánh tay của một tên bị bẻ gãy, tên đó đau đớn kêu lên!

Chết tiệt, anh hùng đây rồi!

Trong ánh sáng, Diệp Kiều chỉ nhìn thấy một bóng dáng dũng mãnh và nhanh nhẹn, người anh hùng đội một chiếc mũ lưỡi trai, như thể anh ta đang mặc một bộ đồ đen…