Chương 1: Trở về

Nửa đêm, trong phòng tối đen một thiếu niên mảnh khảnh nằm trên giường lớn, chỉ là thiếu niên này với màn đêm đều giống nhau, hình như bị ám ảnh cái gì đó, cậu chau mày, lông mi run nhè nhẹ, trên người đã ướt đẫm, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm nói gì đó.

“Đừng mà… Đừng mà…”

Cậu gắt gao nắm lấy chăn trên người, dường như đang rất đau đớn.

… Trong mơ

Ngô Thần kinh ngạc nhìn Hạ Tiềm, nắm lấy cánh tay của anh ta: “Không phải nói là đoạt công ty của hắn là được rồi sao, tại sao lại muốn gϊếŧ hắn?”

Hạ Tiềm cười nói với cậu “Tiểu Thần, em thật là ngu ngốc tới đáng yêu, em còn không thấy rõ sao?” Nói xong đẩy Ngô Thần ra, Ngô Thần ngã ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu vừa lúc thấy anh ta chán ghét vỗ vỗ quần áo trên người.

Lúc này, một đôi bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng túm chặt lấy Ngô Thần, kéo cậu từ trên mặt đất lên, ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nói với cậu: “Đừng sợ, tiểu Thần, không có việc gì, có tôi ở đây”.

Ngô Thần mờ mịt ngẩng đầu, thấy tóc người đàn ông không giống như trước được chải chuốt cẩn thận, mà ở trên trán xõa xuống lộn xộn, trên mặt đều là vết bầm tím xanh, khóe miệng còn có một vết máu chưa khô, màu trắng trên áo cũng đều là bụi bặm và dấu chân hỗn độn, lại vẫn nhìn về phía mình mỉm cười nhạt.

Giờ khắc này, cậu phát hiện cậu trước đây chưa từng hiểu biết rõ người đàn ông này, cậu chỉ vẫn luôn lợi dụng lòng tốt của người đàn ông này dành cho mình để làm tổn thương hắn, luôn nổi cơn giận. Cậu không hiểu, rõ ràng mình làm hại hắn hai bàn tay trắng, còn ở đây bị người khác sỉ nhục, tại sao hắn đều không tức giận, lại còn đang an ủi mình.

Ngô Thần cuối cùng đã chấp nhận mình bị lừa, triệt để bị lừa, cậu nhìn người đàn ông trước mắt, cảm thấy buồn cười, cậu đã từng khinh thường tình yêu của người này, vì cái mình gọi là chân ái đem tôn nghiêm của người đàn ông giẫm đạp trên mặt đất, hiện giờ, Hạ Tiềm không phải cũng xem thường tình yêu của mình sao, hoá ra cậu với người đàn ông giống này nhau đến buồn cười, thật đáng buồn, vì người không yêu mình mà từ bỏ hết tất cả.

“Đáng giá sao?” Ngô Thần nhìn tình huống này vẫn như cũ làm thiếu niên bình tĩnh, thấp giọng hỏi.

Người đàn ông xoa tóc Ngô Thần, nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, tràn đầy sủng nịch: “Trên thế giới này em là quan trọng nhất”.

Ngô Thần phát hiện giờ phút này cậu không thể nhìn thẳng vào mắt của người trước mặt này, cặp mắt kia giống như muốn hút mình vào, cậu vội vàng quay đầu đi, không dám liếc mắt nhìn người đàn ông này một lần nữa, lần đầu tiên ở trước mặt người đàn ông này, cậu cảm thấy hổ thẹn, trong lòng trống rỗng như thiếu một mảnh ghép.

“Hai người các ngươi còn ở đây anh anh em em, ha ha, thật là không biết sống chết, Tạ Văn Ngạn, anh cuối cùng cũng thua trong tay tôi”, trong mắt Hạ Tiềm hiện lên một tia tàn nhẫn, thưởng thức dao găm trên tay.

Ngô Thần lập tức đứng chắn trước Tạ Văn Ngạn, hung tợn nhìn Hạ Tiềm: “Anh không phải đã nói chỉ cần công ty là được sao, tại sao lại muốn đuổi cùng gϊếŧ tận? Anh cho rằng anh gϊếŧ hắn còn có thể bình yên vô sự sống ở Thành phố A sao”.

Hạ Tiềm nhìn cậu che chở cho Tạ Văn Ngạn, tức khắc trở nên thật táo bạo, đột nhiên kéo Ngô Thần phía trước vào trong lòng ngực, nắm cằm cậu, cười nhạo nói: “Không phải anh không buông tha cho hắn ta, mà là có người muốn gϊếŧ hắn ta, anh thả hắn ta, anh sẽ không thể báo cáo kết quả công tác tốt được. Huống hồ hiện giờ hắn không có cái gì hết, còn không thể bảo vệ mình, có thể bảo vệ em sao!”

Ngô Thần giãy giụa suy nghĩ muốn thoát khỏi cái ôm này, lại phát hiện sức lực của mình căn bản không bằng Hạ Tiềm, chỉ thấy Hạ Tiềm đưa dao găm để ở trên mặt mình, thong thả ung dung mỉm cười với Tạ Văn Ngạn hỏi: “Anh nói anh là hy vọng con dao này cắm ở trên người tiểu Thần hay là trên người anh, tất nhiên là, đều do anh tự làm”. Nói xong xẹt qua trên mặt của Ngô Thần, sau đó ném dao găm tới trước mặt Tạ Văn Ngạn.

Tạ Văn Ngạn không chút do dự, cầm lấy dao găm đột nhiên tự cắm lên đùi mình, ngay lập tức máu nhuộm đỏ dao găm, hắn mặt không đổi sắc rút ra, lại lần nữa đâm vào bụng, máu theo miệng vết thương chảy ra, thấm ướt áo sơmi trắng trên người .

“Đừng, đừng mà, Tạ Văn Ngạn” Ngô Thần nhìn một màn trước mắt này, chỉ cảm thấy con ngươi đau đớn, lại chỉ có thể lớn tiếng kêu, giãy giụa, rốt cuộc thoát khỏi trong vòng tay của Hạ Tiềm, cậu nghiêng ngả lảo đảo chạy đến chỗ người đàn ông trước mặt, đỡ được người đàn ông đã không còn chống đỡ nổi nữa mà quỳ một gối xuống đất, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng lo lắng.

“Không sao đâu.” Tạ Văn Ngạn đặt tay lên cánh tay Ngô Thần, cười an ủi. Chỉ là mồ hôi trên trán như hạt đậu lại lộ rõ tình trạng thực sự của người đàn ông.

Bỗng nhiên, cửa lớn bên ngoài bị đá văng, trong một khắc sự việc thay đổi, một số lượng người lớn xông vào, nhanh chóng khống chế được tình huống chỗ này.

“Lão Tạ, anh không sao chứ?” Người đàn ông cầm đầu đi tới, nôn nóng hỏi.

Không có nghe thấy tiếng trả lời.

Chỉ nghe thấy “Phanh” một tiếng súng vang, trong nháy mắt kia, không ai phản ứng kịp, chỉ thấy một đôi tay ôm Ngô Thần ở trong ngực, dùng lưng giúp cậu chặn tất cả.

“Đừng mà, đừng mà, Tạ Văn Ngạn!!!” Thiếu niên từ trong mộng bừng tỉnh, trong ánh mắt đều là sợ hãi, cậu vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm trần nhà, đầu óc dần dần thanh tỉnh, một hồi lâu mới khôi phục lại đây, cậu mở đèn giường lên, dựa vào thành giường, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm một chỗ, đêm nay nhất định không thể tiếp tục đi vào giấc ngủ.

Ấn ấn giữa mày, Ngô Thần thở một hơi dài, từ nửa năm trước trọng sinh về, đã liên tục một tuần đều mơ thấy giấc mộng này. Tạ Văn Ngạn thế mà vì mình...

Không, đây không phải mơ, mà là đời trước xác thực đã xảy ra chuyện này.

Cậu tận mắt nhìn thấy Tạ Văn Ngạn chết ở trước mặt cậu, nhìn hắn vì cậu không chút nào phản kháng, nghĩ vậy, tim Ngô Thần như bị cái gì bóp chặt không thể thở nổi.

May mắn trời cao cho cậu thêm một cơ hội, còn rất nhiều chuyện chưa xảy ra, cậu sẽ không đi trêu chọc Tạ Văn Ngạn, đời trước Tạ Văn Ngạn vì muốn có được cậu, cư nhiên làm cho Ngô gia phá sản, cuối cùng giam cầm cậu ở bên người, Ngô Thần vì trả thù hắn vẫn luôn ở bên cạnh tra tấn hắn, cả thành phố đều biết Tạ Văn Ngạn không sợ trời không sợ đất duy chỉ trước mặt Ngô Thần giống như đứa cháu trai. Ngô Thần bảo hắn đi hướng đông hắn không dám đi hướng tây, Ngô Thần còn vì Hạ Tiềm mà đe dọa Tạ Văn Ngạn thả cậu. Rồi sau đó lại vì Hạ Tiềm mà cam tâm tiến vào tập đoàn Tạ thị giúp anh ta ăn cắp cơ mật, để cho Hạ Tiềm lợi dụng mình uy hϊếp Tạ Văn Ngạn, cuối cùng buộc Tạ Văn Ngạn tay dâng nhường lại toàn bộ công ty.

“Hạ Tiềm, ha”, nghĩ đến anh ta, biểu cảm Ngô Thần có vài phần hung dữ. Lúc trước cậu bởi vì Hạ Tiềm mà dịu dàng, không màng tất cả một đầu chui vào cạm bẫy, hiện giờ nghĩ lại, tất cả đều là kịch bản. Lúc Hạ Tiềm mới vừa tiếp cận cậu, Tạ Văn Ngạn đã điều tra qua anh ta, nhưng bị Ngô Thần phát hiện, lúc đó cậu đã làm gì.

Cậu phẫn nộ xông vào phòng làm việc, vỗ mạnh lên bàn nói to “Tạ Văn Ngạn, anh có phải lén điều tra Hạ Tiềm hay không?”

Người đàn ông kia không có trách cứ gì cậu, chỉ nhẹ giọng nói: “Tiểu Thần, anh chỉ là không yên tâm…”

-----------------

End chương 1