Chương 2

Sáng sớm…

Thiếu niên trên giường mở mắt, nhìn về phía đồng hồ báo thức, 7:00, nên thức dậy rồi.

Thiếu niên kéo rèm ra, lập tức, ánh nắng tràn vào phòng. Cậu vươn vai một cái, rồi bước ra khỏi phòng.

Hôm nay có vẻ sẽ là một ngày khó khăn… Hôm nay là sinh nhật của Hạ Tiềm, cậu đã hứa sẽ ở bên cạnh Hạ Tiềm cả ngày.

“Ục Ục…” Bụng kêu lên không đúng lúc rồi, Ngô Thần bất lực lắc đầu, xem ra việc khó khăn đầu tiên trong hôm nay không phải là đối mặt với Hạ Tiềm, mà là bữa sáng hôm nay.

Đời trước tuy rằng ở Ngô gia không được tốt lắm, nhưng dù sao cũng là một thiếu gia, những việc nấu ăn này cũng không đến tay cậu làm. Rồi sau này khi ở cùng Tạ Văn Ngạn, càng nổi lên những ngày như một Bá Vương,

Hiện tại đang bất hòa với Tạ Văn Ngạn, khi ở nhà cũng không chào đón mình trở về, ngày thường có Tạ Văn Ngạn ở cùng, căn bản không cần lo lắng về chuyện tiền. Bây giờ trên người không có tiền, lại còn đang học đại học, căn bản không thể tiêu xài, chỉ có thể tự lực cánh sinh. Điều đầu tiên là không thể đi ăn ở bên ngoài, ài!Ngô Thần nhận lệnh đi vào phòng bếp, tùy tiện chuẩn bị một ít đồ ăn, Trải qua một tuần thực nghiệm, về cơ bản đồ cậu nấu cũng có thể vào miệng.

Trong chốc lát, , chỉ thấy thiếu niên từ bếp ra mang theo hai đĩa đồ ăn đặt lên bàn với sắc mặt không được tốt lắm, một đĩa chứa một thứ màu đen đen, rất khó có thể nhìn ra được đây là món trứng ốp la, một cái đĩa còn lại là bánh mỳ đã cháy.

A!!! Thiếu niên không nói không rằng ngẩng đầu, nhưng trong lòng thầm nhớ đến mùi vị của món mì thịt thái sợi và bánh tiểu long bao* do thím Vương làm, hương vị đấy… Thiếu niên đột nhiên vỗ vỗ vào mặt mình, không được, như thế nào lại nhớ đến việc liên quan đến Tạ Văn Ngạn, không được, không được. Thiếu niên lắc lắc đầu để nhanh xua tan mọi suy nghĩ trong đầu của mình đi.

(tiểu long bao : là một loại bánh bao hấp kích thước nhỏ, trong có nhân và súp thịt, đây là món ăn rất được ưa thích ở Trung Quốc)

“Đinh…” Tiếng chuông cửa vang lên. Ngô Thần nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, che dấu sương mù ở đáy mắt, lộ ra một nụ cười thật tươi, mở cửa nói với người ở cửa: “Sao sớm như vậy đã tới rồi?”

Chỉ nhìn thấy một chàng trai cao lớn, thiếu niên đứng ở cửa mặc áo sơ mi màu lam nhạt quần jean màu đen, trên mặt thiếu niên còn có chút trẻ con, nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ ngoài đẹp trai sáng ngời của hắn được.

“Ăn gì chưa, tôi có mang cho em chút đồ ăn sáng đấy” Hạ Tiềm giơ tay cầm túi đồ ăn lên, còn không quên nháy mắt với Ngô Thần, rồi xoay người vào trong phòng, đặt túi lên bàn, lấy đồ ăn trong túi rồi bày ra.

Ngô Thần hít sâu một hơi, vừa rồi trong giây lát, thật sự rất muốn xé nát bộ mặt đạo đức giả này, nhưng không được, bây giờ vẫn chưa phải lúc, bây giờ là cần phải làm rõ chân tướng sự việc trước, Ngô Thần đè nén ý muốn trong lòng xuống, giấu đi oán hận trong ánh mắt, đóng cửa quay người nũng nịu ai oán nói “Tôi mới làm xong chỗ đồ ăn kia, nếu biết anh mua cho tôi, thì tôi đã chẳng cần phải chịu khổ như vậy rồi, phòng bếp thực sự không phải là nơi dành cho tôi.” Cậu muốn giả làm một phú nhị đại được chiều đến hư hỏng.

Hạ Tiềm nhìn nhìn cái thứ đen đen trong đĩa trên bàn, trán đổ nhiều mồ hôi, thầm nghĩ người này đúng là không biết lượng sức mình, dù vậy ngoài mặt vẫn an ủi thiếu niên: “Tiểu Thần, sao em lại tự làm bữa sáng vậy, em như vậy tôi sẽ rất đau lòng, sau này hàng ngày anh sẽ mang bữa sáng cho em, em cũng không nên để bản thân bị ủy khuất như vậy”.

Ngô Thần nghe thế, đều muốn phì nhổ, thật không biết Hạ Tiềm sao mà có thể mặt không đổi sắc mà nói ra được những câu như vậy, không hiểu ngày trước bản thân lại có thể cảm thấy cực kỳ cảm động như vậy, đúng là ngu xuẩn.

“Tôi cũng không muốn chịu khổ như vậy, chẳng qua là muốn cho anh sự bất ngờ, hôm nay là sinh nhật của anh, nên tôi muốn tự tay làm cho anh một bữa cơm, chỉ là…” Giọng thiếu niên nhỏ dần nhỏ dần, trên mặt lộ ra vẻ tủi thân.

Hạ Tiềm khi nhìn thấy vẻ mặt của thiếu niên như vậy, cơ thể liền cứng đờ, nhưng bởi vì kế hoạch của bản thân nên vẫn cần phải dỗ dành người trước mặt này, đây là một quân cờ cuối cùng rất quan trọng.

Nghĩ vậy vừa kéo ghế sang dựa vừa cười nói: “Tiểu Thần, thì ra là đồ ăn em làm cho anh, vậy anh phải ăn hết mới được, tiểu Thần, em không nên dành ăn đồ của anh đâu đấy”.

Ngô Thần nhìn sống lưng cứng đờ của anh ta, cúi đầu che giấu ánh mắt lạnh lẽo của mình, đời trước sao chính mình lại có thể bị lừa với cái diễn xuất kém như được, một chút còn không phát hiện, nghĩ rằng người này đối xử với chân thành với mình, còn nghĩ rằng cuối cùng bản thân không còn một mình, còn ảo tưởng có thể không còn bị vứt bỏ, cuối cùng đời này nhìn thấy rõ bộ mặt dối trá này.

Ngô Thần nhìn người trước mặt lúng túng kéo đĩa đồ ăn đến trước mặt, mìm cười nghĩ.

Hừ, bữa sáng ‘đặc biệt’ này cũng không thể làm ảnh hưởng đến tính mạng hắn ta đâu ! !

Ngô Thần vui vẻ ăn đồ ăn do Hạ Tiềm mang đến, tuy rằng việc báo thù rất quan trọng, nhưng bụng của mình còn quan trọng hơn, cho dù là đồ ăn do kè thù mang đến thì cũng phải ‘miễn cưỡng’ ăn thôi, còn tâm trạng của người trước mặt cậu không muốn quan tâm, có thể làm hắn càng khó chịu thì càng tốt.

Thu dọn qua một chút xong, hai người cùng nhau ra cửa, đến nỗi muốn làm cái gì, Ngô Thần căn bản là không quan tâm,, cậu chỉ cần đi theo Hạ Tiềm sắp xếp là được, dù sao trong mắt Hạ Tiềm mình chính là một người ăn không ngồi rồi phá gia chi tử, vừa đúng lúc cậu cũng không muốn phí tâm tư cho sinh nhật của Hạ Tiềm.

Đời trước mình bởi vì không thể làm cho Hạ Tiềm một sinh nhật hoàn hảo nên vẫn luôn áy náy, dẫn tới việc chính mình phải đã đồng ý với Hạ Tiềm đến làm việc ở tập đoàn Tạ Thị, còn giúp anh ta giám sát Tạ Văn Ngạn, sau đó lại còn trộm mất cơ mật của Tạ Thị, khiến Tạ Thị thiệt hại nghiêm trọng. Bây giờ, nhìn hộp quà trên tay, Ngô Thần thầm nghĩ, đời này không được lấy cớ vụng về, xem anh ta làm cách nào để có thể lợi dụng cậu lật đổ Tạ Văn Ngạn.

“Nha, sinh nhật vui vẻ!” Ngô Thần tay cầm hộp quà đưa ra, Hạ Tiềm ngẩng đầu liền thấy sắc mặt hơi hơi ửng hồng của Ngô Thần, nhìn hắn ta nhướng mày nhìn mình, còn thẹn thùng cúi đầu.

Hạ Tiềm mỉm cười mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc kẹp cài cà vạt bằng vàng nạm kim cương, vừa nhìn thấy cũng biết là không phải hàng rẻ tiền.

Ngô Thần bĩu môi, món quà này chính là cậu bỏ ra không ít tiền, khi mua cậu đã phải cân nhắc rất lâu, chỉ là, đây là giữ mặt mũi, cần thiết mới đành phải mua.

Hạ Tiềm kéo Ngô Thần ôm vào lòng không cảm xúc, thì thầm vào tai cậu nói:

“Cảm ơn, Anh rất thích”

Ngô Thần vờ như ngượng ngùng khẽ vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Hạ Tiềm, thấp giọng nói: “Cái này là tôi chọn lựa rất lâu, anh thích là được”

Nhìn Ngô Thần trước mắt, tâm tình Hạ Tiềm rất tốt, anh ta cảm giác Ngô Thần đã hoàn toàn bị chính mình nắm trong tay rồi. Hừ, thật là không hiểu vì sao Tạ Văn Ngạn vẫn không thể xử lý được người trước mắt này, tự nhiên còn không trị được, cuối cùng cũng có một việc Tạ Văn Ngạn không làm được mà đến lượt mình lại có thể làm được dễ như trở bàn tay, nghĩ vậy,nụ cười trên mặt Hạ Tiềm càng tươi hơn.

“Đi thôi, hôm nay chúng ta có rất nhiều kế hoạch đó, Tiểu Thần em phải nghe theo anh”

Nói xong Hạ Tiềm liền kéo Ngô Thần đi phía khu công viên giải trí. Anh ta chính là đã điều tra qua, mẹ của Ngô Thần đã bị bệnh mà qua đời khi cậu còn nhỏ, mà không lâu sau đó cha liền cưới người tình bên ngoài, đối với cậu cũng rất thờ ơ, như vậy kí ức thời thơ ấu của đứa trẻ không có gì tốt đẹp, đi công viên chơi vừa khéo có thể giúp cậu bù đắp lại điểm này, cũng có thể làm Ngô Thần đối với anh ta càng một lòng một dạ hơn.

Ngô Thần nhìn Hạ Tiềm cả người khí phách hăng hái, như thế nào cũng không che dấu được sự thù hận ở đáy lòng, khiến bản thân cho rằng chính mình là người hạnh phúc nhất thế giới, rồi trong nháy mắt sinh ra sự cướp đi loại hạnh phúc này, một ngày nào đó, một ngày nào đó, tôi cũng muốn cho anh cảm nhận được loại cảm giác này, khiến anh ta nếm được mùi vị của cảm giác sống không bằng chết.

Nhưng mà… Không phải bây giờ. Hiện tại chưa phải lúc.



Từ công viên giải trí ra ngoài lúc trời đã tối, mà hai người cũng đều đã kiệt sức.

“Tiểu Thần, không nghĩ rằng em như vậy sẽ chơi”

“Tất nhiên rồi, tôi chơi cái gì cũng đều giỏi cả”, Ngô Thần nhướng mày, đắc ý nói.

Chỉ có chính cậu biết được, đời trước chính là bởi vì chơi được mấy trò liền ồn ào kêu mệt, Hạ Tiềm dẫn cậu đến một nhà hàng dùng bữa, không biết xui xẻo như thế nào lại gặp Tạ Văn Ngạn, Hạ Tiềm còn lấy chính mình ra để nhục mạ hắn. Đời này không muốn liên luỵ đến hắn, nhưng lại không thể nói rằng mình không muốn đi đến nhà hàng kia ăn,, chỉ có thể liều mạng chơi một ngày, như vậy sẽ không lặp lại việc thấy hắn, Ngô Thần vui vẻ nghĩ đến.

“Đi thôi, anh mời em đồ ăn ngon, để cảm ơn em đã dành cả ngày hôm nay bên anh”, Hạ Tiềm cười nói, vừa đúng lúc có thể lợi dụng cơ hội này thử xem tình cảm mà Ngô Thần dành cho mình sâu đậm đến đâu.

Ngô Thần vui sướиɠ gật gật đầu “Được”, chính mình cũng đã đói đến mức da ngực chạm da lưng rồi, có thể nhân cơ hội này tiêumột khoản tiền lớn của anh ta.

Hiếm khi nào suy nghĩ của hai người lại giống nhau như lúc này.

Chỉ là, Ngô Thần, cậu căn bản không nghĩ tới đời trước ngẫu nhiên gặp được cuối cùng có phải là ngoài ý muốn hay không?

-------------

End chương 2