Chương 47: Nũng nịu cảnh cáo.

Yến Thiên Ngân nâng tay, dùng mu bàn tay quệt đôi mắt đẫm lệ, tiếp tục dùng thanh âm nức nở nói: “Ta biết đại ca đối xử rất tốt với Hàn Ngọc Nhiên, nhưng cậu ta thật sự chẳng phải thứ tốt lành gì, cậu ta hay lừa lấy bảo vật của đại ca thì thôi đi, còn lén lút tìm người khác sau lưng đại ca, hơn nữa, Vũ Dương ca còn nói cho ta biết, người kí©h thí©ɧ làm đại ca đến Bá Thiên võ đạo quán, cũng do cậu ta ngấm ngầm khống chế cả,

loại người này, vốn chẳng hề xứng với đại ca, giữ lại bên người cũng chỉ thành tai hoạ, cậu ta làm vậy là muốn hại chết đại ca mà!”

Lận Huyền Chi vừa dở khóc dở cười, vừa có hơi đau lòng, nói: “Đệ mà có bản lĩnh để có thể ép buộc ta giải trừ hôn ước ư, lúc trước ta bị mù mắt, mới không phân rõ tốt xấu như thế, hiện giờ ta cũng đã thấy rõ bản chất của cậu ta, ước gì có thể giải trừ hôn ước với cậu ta càng sớm càng tốt.”

Yến Thiên Ngân hơi không tin, nhíu mày hỏi: “Đại ca muốn giải trừ hôn ước?”

Lận Huyền Chi lạnh nhạt nói: “Từ lúc ta khiến tờ hôn thư kia hoá thành tro tàn, đệ hẳn phải nhìn ra được rằng, nếu ta không muốn, sao làm vậy cho được?”

Nếu là người mà hắn chọn, dù có là ai, cũng không thể nào ép hắn buông tay.

“Nhưng mà huynh quát ta.” Yến Thiên Ngân ấm ức muốn chết.

Đáy lòng Lận Huyền Chi tràn đầy bất đắc dĩ nói: “Những lời ta vừa nói với đệ, đệ đúng là không nghe lọt dù chỉ một câu, ta nói như không nói.”

Yến Thiên Ngân hít hít mũi, thấy trong đôi mắt đen sâu thẳm của Lận Huyền Chi in bóng hình xấu xí khi mình khóc lóc, vội vàng nuốt lại mớ nước mắt chẳng chút đáng thương nào lại, nín khóc mỉm cười, nói: “Vậy là tốt rồi, chỉ cần đại ca không giận ta vì chuyện này, ta an tâm rồi.”

Lận Huyền Chi buông cằm Yến Thiên Ngân ra, búng chán cậu một cái, nói: “Đệ đúng là tinh ranh, rõ ràng là đệ làm sai, còn dám cãi ta, trộm đánh tráo khái niệm, biến thành ta sai, để ta dỗ đệ.”

Chẳng qua, ngàn vàng khó mua được niềm vui của cậu.

Yến Thiên Ngân le lưỡi, thấy ổn rồi thì không giả vờ đáng thương nữa, bây giờ tốt hơn hết vẫn nên ngậm miệng lại thì hơn.

Vụ này coi như cứ vậy mà được bỏ qua, tuy nói lúc trước Lận Huyền Chi vốn tính chờ thêm khoảng thời gian, lấy được bằng chứng Hàn Ngọc Nhiên có gian tình với Nguyên Thiên Vấn, rồi lại đến Hàn gia từ hôn một cách chính đáng, nhưng, việc này được giải quyết trước với cách này cũng ổn, tránh cho Hàn Ngọc Nhiên và Hàn Yên Nhiên, mặt dày đến đòi hổ con của cậu.

Hôm nay, biểu hiện của hai con hổ con kia, coi như không tệ, Lận Huyền Chi quyết định ngay, sẽ cho chúng nó nhiều Yêu Hỉ Quả hơn.

Về đến nhà, Lận Huyền Chi bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, cảm thấy kỳ lạ, nhìn về phía Yến Thiên Ngân đang ngâm nga có vẻ như tâm tình không tệ hỏi: “A Ngân, ai nói cho đệ biết chuyện Hàn Ngọc Nhiên và Nguyên Thiên Vấn có tư tình?”

Yến Thiên Ngân pha trà, nói: “Là Vũ Dương ca nói cho ta, huynh ấy nói hai tên cẩu nam nam này lén lút hôn môi nhau trong rừng cây, bị huynh ấy vừa vặn bắt gặp!”

Lận Huyền Chi khựng lại, sự nghi ngờ trong lòng lại tăng thêm.

Theo hiểu biết của hắn về Nguyên Thiên Vấn ở đời trước, người này tuy rằng không thể gọi là chính nhân quân tử, nhưng cũng không phải cái loại tiểu nhân vô duyên vô cớ cạy góc tường nhà người ta.

Nguyên Thiên Vấn biết giữa hắn và Hàn Ngọc Nhiên có hôn ước, tuy rằng anh ta có thể sẽ theo đuổi Hàn Ngọc Nhiên, nhưng tuyệt đối không làm ra loại việc mang tai mang tiếng như này, dù sao gia quy của Nguyên gia, cũng coi như tương đối nghiêm.

Nguyên Thiên Vấn cũng coi như là một người biết giữ mình và có chút kiêu ngạo, sẽ không làm chuyện gì cẩu thả.

Lận Huyền Chi nói: “Đoạn Vũ Dương nếu có thể tận mắt nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị Nguyên Thiên Vấn phát hiện, cậu ấy không phải thuận miệng nói bậy đấy chứ?”

Yến Thiên Ngân không để bụng, hiển nhiên đã rất tin tưởng Đoạn Vũ Dương, nghĩ nghĩ, nói: “Trên người Vũ Dương ca có nhiều bảo bối như thế, khẳng định có cách riêng của huynh ấy.”

Lận Huyền Chi nghe vậy, là biết không thể dò la được tin tức gì từ phía Yến Thiên Ngân.

Đời trước, Nguyên Thiên Vấn quả thật đã thành hôn với Hàn Ngọc Nhiên ngay sau khi hôn ước của hắn vừa giải trừ không lâu, nhưng chẳng qua bao lâu, Nguyên Thiên Vấn chẳng biết vì sao lại trở mặt với Hàn Ngọc Nhiên hoàn toàn, thậm chí còn muốn gϊếŧ cậu ta.

Lúc ấy Hàn Ngọc Nhiên có hai con linh thú Bạch Hổ bảo vệ, không bị thương gì, chạy mất, đợi đến khi cậu ta lần nữa xuất hiện, cũng đã trở thành tu sĩ Hoàng cấp, thêm việc cậu ta đã có thể chế tạo ra Bảo Khí Thượng Phẩm, được không ít đại năng bảo vệ, Nguyên Thiên Vấn càng không thể làm gì với cậu ta.

Trong chuyện này…… Chắc chắn có điều kì lạ.

Đôi mắt sáng ngời của Lận Huyền Chi hơi chuyển động nhẹ, quyết định chọn ngày tìm Đoạn Vũ Dương, hỏi cái cho rõ ràng.

……

Trăng treo giữa trời, mọi thanh âm đều trở nên lặng im.

Cửa phòng Nguyên Thiên Vấn bị người nhẹ nhàng gõ vang từ bên ngoài.

“Mời.” Nguyên Thiên Vấn nói.

Hàn Ngọc Nhiên đẩy cửa vào, trên người cậu ta khoác một chiếc áo choàng đơn bạc áo choàng, thân hình mảnh khảnh dưới ánh dạ minh châu càng thêm nổi bật, hiện vẻ tinh tế yếu ớt.

Dung mạo của Hàn Ngọc Nhiên không thể gọi là đẹp nhất, nhưng thắng ở thanh tú độc đáo, khiến cho du͙© vọиɠ bảo vệ của đàn ông tăng cao.

Nguyên Thiên Vấn đứng dậy, đi đến, nói: “Ngọc Nhiên, sao trễ thế này rồi mà đệ còn đến đây, có chuyện gì ư?”

Hàn Ngọc Nhiên ngồi xuống, dùng vẻ mặt đau lòng muốn chết lắc lắc đầu, nói: “Sinh thần yến hôm nay, Lận Huyền Chi khiến tất cả mọi người biết, hôn ước giữa ta và huynh ấy không phải là bình hôn, mà là ta phải phụ thuộc vào huynh ấy, khuất phục dưới thân huynh ấy, chuyện này đối với ta mà nói, là sự vũ nhục cực kì lớn.”

Nguyên Thiên Vấn gật gật đầu, đau lòng không thôi, nói: “Mối hôn ước này, đúng là rất bất công với đệ.”

Hàn Ngọc Nhiên thở dài, sắc mặt chợt trở nên lạnh lùng, nói: “Lận Huyền Chi và Yến Thiên Ngân, hai người này biết rõ việc giải trừ hôn thư sẽ tạo thành loại kết quả này, còn cố tình làm vậy trong sinh thần yến của ta, đây chẳng phải là cố ý khiến ta phải hổ thẹn trước mặt người trong thiên hạ ư?”

“Ngọc Nhiên hà tất phải tức giận vì loại chuyện này, hôn ước giờ cũng đã giải trừ, hắn làm gì cũng chẳng thể gây bất lợi cho đệ nữa.” Một tay Nguyên Thiên Vấn đặt trên bả vai Hàn Ngọc Nhiên, ôm lấy cậu ta, kéo cậu ta vào trong lòng, nói: “Nhưng, đúng là hắn ta đã làm chuyện quá đáng rồi, dù muốn từ hôn, cũng không nên chọn ngày hôm nay.”

“Huynh ấy đang cố tình nhằm vào ta.” Đôi mắt Hàn Ngọc Nhiên phiếm hồng, nắm lấy tay áo Nguyên Thiên Vấn, nhìn hắn nói: “Từ sau khi huynh ấy bị người phế đan điền, cả người đều trở nên cổ quái, tính tình âm u khó đoán, cứ cảm thấy ta đang tìm mọi cách để gạt huynh ấy, hôm nay huynh ấy hại ta như vậy, muốn cho ta mất mặt trước mặt người trong thiên hạ, tương lai huynh ấy có thể tìm mọi cách để gϊếŧ ta!”

“Chuyện này……” Nguyên Thiên Vấn hơi chau mày, nói: “Hắn chắc không giận chó đánh mèo lên việc này đâu.”

“Sao lại không.” Hàn Ngọc Nhiên lã chã chực khóc, nói: “Ta nghe người Lận gia nói, khoảng thời gian trước, có một hạ nhân vì nói huynh ấy hai câu, huynh ấy liền dùng Liệt Địa Chuy đập nát đầu người ta, là đủ rõ huynh ấy đã không thể khống chế tốt cảm xúc của mình!”

Nguyên Thiên Vấn hơi bất ngờ, nói: “Còn có loại chuyện này?”

Hàn Ngọc Nhiên gật gật đầu, nói: “Không chỉ thế, huynh ấy thường xuyên trà trộn vào võ đạo quán, tâm tính đã trở nên hỗn loạn rồi, Thiên Vấn đại ca, ta thật sự rất sợ hãi!”

Dáng vẻ của Hàn Ngọc Nhiên, khiến Nguyên Thiên Vấn không khỏi sinh ra sự bất mãn với Lận Huyền Chi, lại nói, mới đầu Nguyên Thiên Vấn còn cảm thấy có lỗi với Lận Huyền Chi, đào góc tường nhà hắn, nhưng hiện giờ, nhìn thấy Hàn Ngọc Nhiên bị Lận Huyền Chi bắt nạt đến mức trắng đêm khó ngủ, hắn cũng không thể không suy xét cẩn thận xen có nên cảnh cáo Lận Huyền Chi một phen hay không.

Lòng thầm quyết định, Nguyên Thiên Vấn vuốt ve tấm lưng Hàn Ngọc Nhiên, nói: “Ngọc Nhiên, chuyện này đệ giao cho ta giải quyết là được, ta bảo đảm về sau hắn ta tuyệt đối không dám đến tìm đệ gây chuyện nữa.”

Hàn Ngọc Nhiên ngẩn ra, nói: “Huynh muốn đi tìm huynh ấy ư?”

Nguyên Thiên Vấn nói: “Cảnh cáo một chút, chắc là đủ rồi.”

Trong mắt Hàn Ngọc Nhiên hiện lên một vệt đen tối nghĩa, nói: “Nhưng nếu huynh ấy không nghe cảnh cáo, nhất định phải đến trêu chọc ta thì sao?”

“Vậy đừng trách ta không khách khí.” Nguyên Thiên Vấn thờ ơ nói: “Người của Nguyên Thiên Vấn ta, chưa ai có thể bắt nạt.”

Đôi mắt Hàn Ngọc Nhiên nóng lên, bình tĩnh nhìn Nguyên Thiên Vấn, sau đó đứng lên bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, ôm eo Nguyên Thiên Vấn thật chặt, nói: “Thiên Vấn ca, thật may khi có huynh, ta phải may mắn cỡ nào, mới có thể gặp được huynh.”

Nguyên Thiên Vấn bị người chủ động nhào vào trong ngực khiến đáy lòng nóng rẫy, đôi tay vuốt ve bên hông Hàn Ngọc Nhiên, trở nên mờ ám.

“A, phải là ta tích đức ba đời, cũng có thể là do duyên phận giữa đôi ta, mới đủ để khiến ta có thể gặp đệ ngay lúc ta cần đệ nhất.” Hô hấp của Nguyên Thiên Vấn hơi nặng nề, hắn dùng sức nhấc Hàn Ngọc Nhiên lên, muốn bế cậu lên trên giường……

“Đừng mà Thiên Vấn đại ca!” sắc mặt Hàn Ngọc Nhiên bỗng cứng đờ, giãy giụa đẩy Nguyên Thiên Vấn ra, cắn môi dưới túm chặt vạt áo rộng mở.

Miệng lưỡi Nguyên Thiên Vấn không biết nói chuyện cho lắm, nói: “Đệ đã là người của ta rồi, vì sao bây giờ lại liên tục từ chối ta? Lúc trước đệ nói đệ có hôn ước, không thể ở bên ta, nhưng hiện tại hôn ước của đệ đã hủy, giờ lại vì sao nữa? Chẳng lẽ bởi vì, trong lòng đệ thật sự vẫn còn Lận Huyền Chi?”

“Đương nhiên không phải, đại ca đừng hiểu lầm!” Hàn Ngọc Nhiên vội vàng giải thích, con ngươi đầy nước của cậu ta nhìn vào Nguyên Thiên Vấn, trên mặt bay lên những rặng mây đỏ, nhỏ giọng nói: “Đại ca, ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, đợi sau khi ta và huynh thành thân……”

“Đệ đây là đang đáp ứng chuyện thành thân với ta?” Nguyên Thiên Vấn bị từ chối, vốn có chút không thoải mái, nhưng nghe thấy ẩn ý trong lời của Hàn Ngọc Nhiên, đôi mắt sáng lên trong nháy mắt.

Hàn Ngọc Nhiên gật gật đầu, nói: “Trong lòng ta vẫn luôn có huynh, cũng đã thành người của huynh rồi, vốn cũng không nên cự tuyệt, nhưng mà ta đối với loại chuyện này, thật sự có chút sợ hãi……”

Nói tới đây, Hàn Ngọc Nhiên không nói nữa.

Nguyên Thiên Vấn tỏ ra hối hận và đau lòng ngay, nói: “Lúc trước khi ta giao hoan với đệ, là khi ta bị tẩu hỏa nhập ma không thể khống chế bản thân mình, để lại cho đệ bóng ma tâm lý, sợ hãi giao hoan cũng là ta sai, ta không nên vội vã như vậy.”

Hàn Ngọc Nhiên nói: “Lúc ấy…… Là ta cam tâm tình nguyện.”

Nguyên Thiên Vấn nhớ tới đoạn thời gian ôn tồn trước kia giữa hắn và Hàn Ngọc Nhiên, trái tim cứng rắn cũng trở nên mềm mại vô cùng.

Nguyên Thiên Vấn dịu dàng nhìn Hàn Ngọc Nhiên, nói: “Được, Ngọc Nhiên nói như thế nào, chúng ta làm như thế đó, ta sẽ chờ đến ta và đệ chính thức kết thành phu thê, rồi mới làm chuyện phòng the.”

Hàn Ngọc Nhiên cảm kích nói: “Đa tạ Thiên Vấn ca, ta phải may mắn nhường nào, mới chiếm được tình cảm của Thiên Vấn ca.”

Nguyên Thiên Vấn nói: “Những lời này, đáng ra phải để ta nói, nếu không phải có đệ, bây giờ chỉ sợ ta ngay cả mệnh, cũng đã không còn.”

Thời gian cũng không còn sớm, mục đích khi Hàn Ngọc Nhiên tới đây cũng đã đạt được, rất nhanh đã rời khỏi phòng Nguyên Thiên Vấn.

___

Mãn Thuỵ: mọi người đoán xem con bạch liên bông này có âm mưu gì và mọi chuyện này có chân tướng như thế nào thử xem 🫥. Tui đọc raw mà t tức xì máu họng, máu choá vcllllll