Chương 2 : Không gợn sóng

Lông mi nàng run rẩy, An Cẩm mở mắt, ẩn chứa lạnh lùng nhưng cũng vô cùng tỉnh táo. Bụng dưới có cảm giác đau đớn thấu xương, đôi mắt cũng được bao phủ bởi một tầng sương mù mỏng, tầm nhìn ngày càng mờ ảo.

Nàng nhắm mắt lại, tập trung bình tĩnh lại, mãi đến 10 phút đồng hồ sau đó mới dám tin rằng hóa ra là mình vẫn còn sống .An Cẩm cắn nhẹ môi, giãy dụa muốn đứng lên, lại phát hiện hai chân không còn chút sức lực nào, mềm nhũn ngã trên mặt đất. Cuối cùng phải đỡ lấy vách tường, khó khăn lắm mới có thể ổn định được cơ thể.

Nơi này sao nàng dám không nhớ , là nhà của Châu Linh Vũ , cũng là nơi nàng đã bị hành hạ chục năm trời . Men theo bờ tường cùng trí nhớ cũng mình An Cẩm đến được phía dưới phòng khách rộng lớn . Nàng còn đang vắt óc suy nghĩ đối phó, thì bóng dáng to lớn của một người từ trên trời rơi xuống, đổ nhào lên người nàng . Người này khoảng chừng 1m76 còn nàng chỉ cao có 1m68

Xung quanh tối đen khiến cho An Cẩm nhìn không rõ mặt của đối phương. L*иg ngực còn phập phồng chứng tỏ vẫn còn sống. Nàng im lặng lắng nghe tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông cùng mùi rượu nồng nặc và mùi nước hoa nhàn nhạt . Mùi này quen quen ... là Châu Linh Vũ!

Không còn cách nào khác , nàng liền đỡ Châu Linh Vũ lên phòng . Cô ta ngã cái " bịch " xuống giường . Lúc này nhờ đèn ngủ ở đầu giường nàng mới được nhìn rõ dung nhan quen thuộc , cao ngạo lạnh lùng, khuôn mặt hơi đỏ hồng hoàn mĩ như tác phẩm điêu khắc .

Vừa định rời đi thì một lực đạo nắm chặt lấy cổ tay kéo nàng kéo trở lại giường .Bỗng , trong bóng đêm bỗng mở đôi mắt lạnh lùng sắc bén như chim ưng ra, đôi mắt màu đen gian xảo đảo qua đảo lại , đôi môi đỏ mấp máy :"Chị ... đi đâu?"

An Cẩm cười nhẹ , gạt đi cánh tay đang nắm chặt cổ tay mình , ngồi xổm trước đầu giường nhìn gương mặt ửng đỏ cùng ánh mắt mông lung đến lạ :" Em biết không? Khi trước mỗi lần em say tôi lại ngồi lải nhải thế này . Hồi còn bé , em rất đáng yêu , tôi nhớ mình luôn lẽo đẽo đi sau em , thật ngu ngốc , Em yên tâm , ngày mai tôi sẽ trả lại tự do cho em như em mong muốn. Không đúng , là tự do của cả 2 chúng ta.."

An Cẩm đắp chăn lại cho Châu Linh Vũ rồi bước ra ngoài . Trước khi ra ngoài còn hôn nhẹ vào môi Châu Linh Vũ rồi mới lưu luyến rời đi .

Rất muốn bên cạnh em. Nhưng người em cần không phải tôi...

Nàng cất bước về phòng mở điện thoại thì hôm nay là 27/2/20xx , bây giờ An Cẩm 22 tuổi , Châu Vũ Thành thậm chí còn chưa sinh ra . An Cẩm cảm thấy có chút choáng váng , bỗng chốc chìm vào giấc ngủ .

Mới sáng ra đột nhiên bàn tay nàng được bao bọc bởi một bàn tay ấm áp, làm cho An Cẩm không khỏi tò mò về người đang nắm tay mình, khi lúc này đây đối phương cẩn thận nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, ôn nhu lại lưu luyến như trân quý một báu vật. Mi tâm An Cẩm khẽ nhíu lại , từ từ nâng mí mắt nặng trĩu thì nhìn thấy gương mặt xinh đẹp xen lẫn nét ngây thơ khiến người khác phải tan chảy , cũng là thứ nàng chán ghét nhất , giả tạo đến mức buồn nôn .

An Cẩm chống tay ngồi dậy gạt phăng bàn tay đang nắm lấy bàn tay mình đôi mắt ráo hoảnh không hề giống người vừa tỉnh dậy sau hôn mê.

"Cảm ơn nhưng tôi cần thay đồ "

Hà Vân Tịch đương nhiên không phải không hiểu Hà An Cẩm đang có ý đuổi khách , không nói gì đi ra ngoài . Đứng dậy đi đến bên cửa sổ, Hà An Cẩm lẳng lặng nhìn cảnh sắc bên ngoài, đồng thời cố gắng nhớ lại những việc đã xảy ra .

Hà Vân Tịch , Vương Tư Hạ , Châu Linh Vũ ... nàng thì thầm cái tên này trong lòng một lần nữa, những cái tên mà nàng vất vả tìm kiếm trong trí nhớ. Hiện tại không thể liên lụy ông nội , người có thể giúp nàng bây giờ chỉ có bạn thân nàng Hạ Y Lâm .

"Ting ting"

Tiếng thông báo từ điện thoại khiến An Cẩm thoát ra khỏi những dòng suy nghĩ rối ren , là Y Lâm ...

[ Không phải hôm nay hẹn đi chơi sao , cậu thế nào còn chưa xuống???]

Có sao? Gạt bỏ toàn bộ suy nghĩ tiêu cực mà bước vào phong tắm , nàng mở vòi sen để nước lạnh dội thằng vào người , nước lạnh toát khiến An Cẩm hoàn toàn thanh tỉnh . Đúng như An Cẩm nghĩ phía dưới bụng bầm tím thành mảng , còn ai khác ngoài người nàng yêu đến sâu đậm chứ, Xong xuôi An Cẩm tiến tới mở cửa nhưng còn chưa chạm tới tay nắm thì cánh cửa đã bật mở . Người đi vào là một nữ tử trẻ tuổi mặc trang phục công sở màu trắng, ưu nhã và lạnh nhạt

"Chào , bảo an" An Cẩm tự nhiên chào hỏi, tuy rằng không mấy nhiệt tình, nhưng cũng đủ khiến người ta thoải mái.

Châu Linh Vũ có một chút bất ngờ, không ngờ An Cẩm nhìn thấy mình lại có thể bình tĩnh như vậy, nhưng cô vẫn luôn thích một An Cẩm thế này hơn

"Chị có thể nghỉ hết hôm nay , từ ngày mai liền đến công ty làm thư kí cho tôi đi"

Thư kí? Đúng là trước kia An Cẩm từng làm thư kí cho Châu Linh Vũ nhưng ko được bao lâu thì đã bị thay thế bở Alice , một cô gái xinh đẹp quyến rũ với điện nước đầy đủ . Nhưng cô ta cũng như Hà Vân Tịch thủ đoạn vô biên , chỉ là không cao tay được như Vân Tịch mà thôi

" Đã biết"

An Cẩm cũng trả lời dứt khoát, Châu Linh Vũ là người của công ty thời trang Đại Hoàng, tuy mới được thành lập không lâu, nhưng lại là công ty lớn nổi tiếng ,mà tập đoàn Ninh Châu là sản nghiệp của nhà Châu Linh Vũ, đồng thời cũng là một đế chế kinh tế hùng mạnh trên toàn cầu, về công ty với Châu Linh Vũ đối với nàng chỉ có lợi không có hại.

"Hôm nay tôi còn có việc , tạm biệt , chúc em một ngày tốt lành"

An Cẩm cứ như vậy lướt qua Châu Linh Vũ , khiến đối phương vừa bất ngờ lại ẩn ẩn khó chịu . Nàng cười nhạt, gương mặt tinh xảo, thêm ba phần ưu nhã, trong khoảnh khắc cũng đủ khiến Châu Linh Vũ ngớ người

Yêu nghiệt! Lúc này trong đầu Châu Linh Vũ hiện lên hai chữ này, lại nghĩ tới mấy người đã từng thưởng qua giờ đều cảm thấy không bằng, chỉ có thể gán lên nàng một danh hiệu nhất tiếu khuynh thành !

Nếu như trước kia là bộ mặt lạc quan vui vẻ đến mức không ai nhận ra được nàng đã tổn thương đến thế nào thì giờ lại nhàn nhạt không nóng không lạnh , ánh mắt không chút gợn sóng