Chương 7

* Nơi ở của Liên Thanh Dương.

Khi Liên Hoà mang theo Hạng Nhã Chi tới, Liên Thanh Dương đang chơi game.

Liên Thanh Dương tiếp đón một tiếng, liền không quan tâm đến nữa.

Hạng Nhã Chi có rất nhiều điều muốn nói nhưng không có ai nghe.

Bây giờ trong lòng Liên Hoà tràn đầy đều là làm như thế nào để bù đắp cho Đường Duyệt, làm sao ông có thể để ý tới ủy khuất của bà ta, Liên Thanh Dương còn hơn thế, cậu chỉ lo chơi game, đối với người mẹ ruột này thế nhưng là nửa điểm đều không chào đón.

Hạng Nhã Chi suy nghĩ một chút rồi trở về phòng nghỉ ngơi. Ở trên xe lửa, muốn ngủ đều ngủ không được, ngày hôm qua cũng bà ta không ngủ, lúc này đang ngáp liên miên trở về phòng nghỉ ngơi.

- “Thanh Dương.”

Liên Hoà đi đến phòng của Liên Thanh Dương hỏi:

- “Thanh Dương, con nói xem, chúng ta có nên đến mua một căn nhà trong con hẻm gần Tiểu Duyệt hay không?”

- “Được.”

Đôi mắt của Liên Thanh Dương lóe sáng lấp lánh nhìn về phía Liên Hoà rồi nói:

- “Cha, chủ ý này tốt, về sau, con liền có thể mỗi ngày đi tìm chị Tiểu Duyệt chơi game .”

- “Vậy con có biết chỗ nào có bán không?”

Liên Hoà hỏi.

Liên Thanh Dương suy nghĩ một chút rồi nói:

- “Cha, chỉ cần có tiền, khẳng định có người bán.”

Hai cha con ăn nhịp với nhau, sau khi ăn cơm trưa xong liền đi xem phòng.

Liên Hoà mang theo Liên Thanh Dương bắt đầu ở ngõ nhỏ khắp nơi hỏi thăm phòng ở, nơi đó đều là những hộ gia đình sống lâu năm, bán nhà là không có, Liên Hoà đến ngôi nhà gần nhất và hỏi mua nhà nhưng hai vợ chồng già người ta đã ở đây ở cả một đời, làm sao cam lòng rời đi.

Có tiền, muốn mua phòng, vậy thì rất dễ dàng, đặc biệt là khi Liên Hoà đưa ra giá tiền, sau khi đi xem ba căn nhà, Liên Hoà đã mua đến một căn nhà nhỏ.



- “Cha, cha thật lợi hại.”

Liên Thanh Dương hướng về phía Liên Hoà giơ ngón tay cái lên, mặc dù bỏ ra giá tiền gấp ba để mua nhưng lại gần nhà của chị Tiểu Duyệt. Hơn nữa, căn nhà này cũng lớn, sau khi tu chỉnh và cải cách một chút, khẳng định sẽ thực tốt.

- “Trang hoàng liền về con.”

Liên Hoà đưa chìa khoá cho Liên Thanh Dương, Hải Thị còn có rất nhiều chuyện chờ ông xử lý. Cho dù ông muốn ở tại thành phố Bắc Kinh thì cũng không có khả năng vẫn luôn ở tại thành phố Bắc Kinh.

Lần này, đi ra ngoài vội vàng, chờ sau khi trở về, tất cả đã chuẩn bị xong thì ông liền có thể đến thành phố Bắc Kinh ngây ngốc một đoạn thời gian rất dài.

- “Cha, người yên tâm đi, bảo đảm sẽ khiến cha hài lòng.”

Liên Thanh Dương cao hứng nói. Sau khi về đến nhà, hai cha con ăn ý không đem chuyện phòng ốc nói ra.

Hạng Nhã Chi oán giận nhưng Liên Hoà tâm tình tốt nên cũng không nói lời nào, ông nói:

- “Ngày mai tôi sẽ trở về Hải Thị, còn bà thì sao?”

- “Tôi đương nhiên là trở về rồi.”

Lúc trước Hạng Nhã Chi còn một hồi hậm hực, lúc này lại lập tức mây tan sương tạnh.

Hạng Nhã Chi còn tưởng rằng Liên Hoà sẽ ở lại thành phố Bắc Kinh thời gian rất lâu đâu.

Không nghĩ tới, Liên Hoà ở một ngày liền đi rồi?

- “Vậy tôi sẽ bảo người đặt vé trước.”

Liên Hoà nói xong liền lập tức phân phó người đặt vé.

Hạng Nhã Chi vui vẻ, vụиɠ ŧяộʍ hỏi Liên Thanh Dương:

- “Thanh Dương, cha con cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt rồi sao.”

- “Nghĩ thông suốt cái gì?”

Liên Thanh Dương không thể hiểu được.

- “Đường Duyệt a, cô ta dựa vào cái gì cùng các con tranh đoạt chứ?”



Hạng Nhã Chi ngay cả nhắc cũng không muốn nhắc đến tên của Đường Duyệt.

Liên Thanh Dương yên lặng nói:

- “Mẹ, chị ấy cũng là con gái của cha, tất cả những gì của cha thì chị ấy hẳn là phải một phần.”

" Bang " một tiếng.

Hạng Nhã Chi gõ một cái qua rồi nói:

- “Con có còn là con trai của mẹ hay không?”

- “Mẹ, con nói sai cái gì?”

Liên Thanh Dương xoa cái trán của mình, phản bác lại:

- “Mẹ, Chị Tiểu Duyệt là con gái của cha, mặc kể có phải là do mẹ sanh hay không thì cũng là con gái của cha.”

- “Con......”

Sau khi nghe những lời này của con trai mình, tâm trạng tốt đẹp trước đó của Hạng Nhã Chi lúc này toàn bộ đều bị làm cho tức đến không còn, bà ta đen mặt, trầm mặt xuống nói:

- “Liên Thanh Dương, cô ta chính là một đứa con gái ngoài giá thú, một đứa con gái ngoài giá thú không danh không phận thì dựa vào cái gì cướp những thứ mà các con nên có được?”

- “Mẹ, nếu như không mẹ và cha kết hôn thì sao chị Tiểu Duyệt có thể là con gái ngoài giá thú chứ ?”

Mặc dù Liên Thanh Dương không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì nhưng mà tuổi của chị Tiểu Duyệt lớn hơn so với cậu ta là sự thật, điều này cũng đại biểu cho việc mẹ của chị Tiểu Duyệt và ba ba đã quen biết trước.

" Bang " một tiếng.

Hạng Nhã Chi nhịn không được quăng một bạt tai đi qua, bà ta nói với đôi mắt đỏ hoe:

- “Liên Thanh Dương, lời này của con là có ý gì?”

- “Mẹ, mẹ đừng khóc, con chỉ là......”

Vừa nhìn thấy Hạng Nhã Chi khóc, Liên Thanh Dương liền đau cả đầu, cậu ta vội vàng an ủi, nơi nào còn dám lại nói them lời nào nữa.