Chương 6

Mạc Ti Vũ nhéo nhéo cái mũi của cô rồi nói:

- “Em là vị hôn thê của anh, anh gọi là ba ba và mẹ không phải chuyện đương nhiên sao?”

- “Sau khi chúng ta đính hôn liền phải sửa miệng rồi.”

Mạc Ti Vũ nhắc nhở.

Đường Duyệt mặt đỏ lên, lúc này cô mới nhớ tới cái chuyện này.

Ánh mắt của cô đảo một vòng rồi hỏi:

- “Ngày đó khi anh gọi điện thoại cho em thế nhưng còn gọi là là chú Đường, dì Đường......”

- “Khụ.”

Mạc Ti Vũ hắng giọng một cái rồi nói:

- “Ngày đó sốt ruột......”

- “Chú nhỏ Mạc.”

- “Ti Vũ.”

Mạc Ti Vũ sửa lại cho đúng:

- “Em kêu anh là Ti Vũ đi, rất êm tai.”

- “Em không, em muốn gọi là chú nhỏ Mạc, chú nhỏ Mạc, chú nhỏ Mạc.”

Đường Duyệt dương dương đắc ý nói. Sau khi đã không còn xoắn xuýt ở vấn đề xưng hô này thì hai người nị oai với nhau, đều là có chuyện nói không hết. Sau khi truyền nước xong, hai cánh tay của Mạc Ti Vũ đã được tự do thì anh liền bắt đầu không an phận.

Hồi lâu sau......

Đường Duyệt vui vẻ cười lớn, còn Mạc Tư Vũ thì lại là dục cầu bất mãn nhìn cô.

- “Chuyện này cũng không thể trách em, là trong đầu anh đầy những suy nghĩ không đứng đắn.”

Đường Duyệt lời lẽ chính đáng nói.

- “Là do em quá mê người.”

Mạc Ti Vũ hít một hơi thật sâu. Mặc dù anh trúng đạn, nhưng Tiểu Ti Vũ vẫn là thật tốt, người phụ nữ anh yêu ở trong ngực, nếu Tiểu Ti Vũ không có chút phản ứng nào thì đó mới là có vấn đề.

Đường Duyệt liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó xoay người không để ý đến anh, cô bắt đầu dọn dẹp phòng bệnh, phòng bệnh một người mặc dù không lớn nhưng ít ra là yên tĩnh.

Buổi trưa, Triệu Hướng Tiền không có tới, là Nghiêm Đống tới, cậu ta miệng ngọt hô to:



- “Đội trưởng Mạc, chị dâu nhỏ, cơm đã chuẩn bị xong, tôi liền đi trước .”

Nghiêm Đống đặt cơm xuống liền rời đi.

- “Chú nhỏ Mạc, đợi lát nữa em về nhà một chuyến.”

Đường Duyệt mở miệng nói:

- “Em về nhà tắm rửa rồi lại tới.”

- “Anh bảo Nghiêm Đống đưa em đi.”

Mạc Ti Vũ nói như vậy.

Đường Duyệt thậm chí không có cơ hội từ chối.

Mạc Ti Vũ kêu một tiếng, Nghiêm Đống - người ở cách đó kjhoong xa đã đi đến, vừa nghe nói là đưa chị dâu nhỏ về nhà, Nghiêm Đống lập tức đáp ứng.

Trên đường trở về ngõ nhỏ, Nghiêm Đống đi sau lưng Đường Duyệt với khoảng cách là mấy bước chân, vừa không đi quá gần vừa có thể khi có chuyện gì đột ngột xảy ra liền có thể trợ giúp.

- “Chị dâu nhỏ, lần trước chị về quê, đáng tiếc đội trưởng Mạc đã làm một bàn đầy đồ ăn ngon.”

Nghiêm Đống cố ý nói tốt cho đội trưởng Mạc.

- “Anh ấy, làm món gì?”

Đường Duyệt hỏi.

Nghiêm Đống giống như thuộc trong lòng bàn tay vậy, đem toàn bộ mấy món ăn mà Mạc Ti Vũ làm nói ra:

- “Chị dâu nhỏ, mặc dù bề ngoài của những món ăn đó không phải đặc biệt tốt, nhưng đội trưởng Mạc đã học một buổi trưa, còn cắt vào tay, đây chính là lần đầu tiên đội trưởng Mạc chính thức nấu ăn.”

Trước kia, thời điểm đi làm nhiệm vụ thì không phải ăn ở căn tin, chính là tại dã ngoại, tại dã ngoại nếu có ăn cũng đã là không tồi rồi, làm gì còn quan tâm là làm có ngon hay không.

- “Ngày đó tôi không về, có phải là anh ấy rất thất vọng hay không?”

Đường Duyệt nhớ tới ngày đó mình sốt ruột về nhà, đều quên nói với Mạc Tư Vũ.

Trước đó, Mạc Ti Vũ vẫn luôn chờ mong ngày nghỉ Quốc khánh nhưng cuối cùng cô lại có không tới.

- “Đội trưởng Mạc chỉ lo lắng cho sự an toàn của chị dâu nhỏ thôi.”

Nghiêm Đống nói như vậy:

- “Ngày đó, đội trưởng Mạc gọi mấy cuộc điện thoại, nếu như không phải là nhiệm vụ khẩn cấp, anh ấy không đi không được thì đội trưởng Mạc chắc chắn sẽ trở về quê.”

- “Liễu Doanh, cô ta rất có bối cảnh đi?”

Đường Duyệt đổi chủ đề.



- “Cô ta thích đội trưởng Mạc, nhưng mà đội trưởng Mạc cho tới bây giờ đều là luôn không cho cô ta sắc mặt tốt.”

Nghiêm Đống sợ Đường Duyệt hiểu lầm nên vội vàng giải thích.

- “Tôi biết, tôi chỉ là hỏi về cô ta một chút mà thôi.”

Đường Duyệt mím môi nói, đối với nhân phẩm của Mạc Ti Vũ thì cô vẫn là rất tin tưởng.

Thấy Đường Duyệt thật sự là không có ý hiểu lầm, lúc này Nghiêm Đống mới nói:

- “Cha của Liễu Doanh là sư trưởng, mẹ của cô ta là cán bộ đoàn văn công đi.”

- “Ồ.”

Đường Duyệt lên tiếng, sau đó cũng không hỏi nhiều nữa.

Về đến nhà, Đường Duyệt liền để cho Nghiêm Đống trở về nhưng Nghiêm Đống nói:

- “Chị dâu nhỏ, đội trưởng Mạc nói, phải đưa chị về đây an toàn rồi lại an toàn đưa chị trở về.”

- “Thế nhưng là, phải đợi thật lâu......”

Đường Duyệt suy nghĩ một chút rồi nói:

- “Vậy cậu vào ngồi đi.”

- “Không được, tôi liền ở bên ngoài đi.”

Nghiêm Đống từ chối, cậu ta đứng dưới một gốc cây lớn cách cửa không xa, dù Đường Duyệt nói thế nào cũng không có đi vào.

Đường Duyệt vừa về tới nhà, Bạch Thanh liền nói:

- “Tiểu Duyệt, Liên Hoà đã biết chỗ ở của cô, sau này có khả năng ông ta còn sẽ đến.”

- “Không có việc gì.”

Đường Duyệt nhanh chóng lấy quần áo đi tắm rửa, cô gội đầu, lại tắm sạch, thuận tiện giặt sạch quần áo luôn, cô nói:

- “Bạch Thanh, tôi hôm nay tôi sẽ không trở lại, ngày mai tôi đến trường luôn.”

- “Tốt, vừa lúc tôi cũng đi ra ngoài một chuyến.”

Bạch Thanh đáp.

Đường Duyệt cũng không hỏi, cô từ trong nhà lấy một bộ quần áo mà cô mới làm cho Mạc Ti Vũ liền đi bệnh viện.

Nghiêm Đống vẫn còn đứng ở cửa chờ cô đâu.