Chương 5

- “Đúng rồi, vết thương của anh ở đâu? Bị thương ở đâu?”

Đường Duyệt đứng lên, muốn xem xét vết thương của anh.

Mạc Ti Vũ vội vàng kéo quần áo, nói:

- “Tiểu Duyệt, em là con gái, phải rụt rè.”

- “Em chỉ nhìn xem vết thương của anh có phải rất nghiêm trọng hay không thôi?”

Đường Duyệt cũng mặc kệ rụt rè cái gì, có thể làm cho Mạc Ti Vũ phải nằm viện thì chắc chắn không phải là vết thương nhỏ.

- “Tiểu Duyệt.”

Mạc Ti Vũ không muốn để cho cô xem.

Nhưng Đường Duyệt cũng mặc kệ ba bảy hai mốt, cô nắm lấy quần áo của anh, mười phần kiên trì nói:

- “Em muốn nhìn, trừ phi anh không thừa nhận em là vị hôn thê của anh, là vợ tương lai của anh, bằng không mà nói, sao em không thể xem chứ.”

Giọng điệu của Đường Duyệt kiên quyết, ánh mắt kiên định, hoàn toàn không cho Mạc Ti Vũ có bất luận cơ hội từ chối nào.

Cuối cùng, Mạc Ti Vũ vẫn là buông lỏng tay ra.

Đường Duyệt nhẹ nhàng vén quần áo của anh lên, bên dưới lớp quần áo lộ ra làn da màu lúa mạch của Mạc Ti Vũ, cơ thể của anh rất rắn chắc, trông rất cường tráng nhưng lại không phải là kiểu khoa trương giống như huấn luyện viên thể hình như vậy.

Đường Duyệt nhịn xuống sự thẹn thùng, kéo quần áo xuống một chút nữa, cái băng vải trắng tinh quấn ở nơi ngực của anh liền lộ ra.



Con ngươi của Đường Duyệt nhịn không được co rụt lại, so với những gì cô nhìn thấy ở thành phố Thâm Quyến vài năm trước thì trên người anh lại có thêm vết thương mới.

Đường Duyệt tiến lên một bước, ngồi ở mép giường, tầm mắt cô dừng ở miệng vết thương phía sau lưng của anh, cô hít một hơi thật sâu, mặc dù vết thương đã băng bó nên nhìn không ra được là bị thương như thế nào. Nhưng nhìn vết thương ở vị trí này thì cũng có thể suy đoán được đây là vị trí trái tim, nếu như, nếu như viên đạn lại chếch đi một chút thì cô, có phải sεメ mãi mãi cũng không gặp được anh hay không?

Trong lòng Đường Duyệt có chút hoảng, cô vươn ra tay, ôm lấy eo anh từ phía sau, áp má mình vào lưng anh.

- “Tiểu Duyệt, vết sẹo là sự kiêu ngạo của người đàn ông.”

Mạc Ti Vũ nắm chặt tay của cô.

Đường Duyệt trầm mặc:

- “......”

- “Dù sao thì khi mặc quần áo vào thì người khác cũng không nhìn thấy, em sẽ không ghét bỏ đi?

Mạc Ti Vũ thận trọng hỏi, sợ bị Đường Duyệt chê.

- “Ghét bỏ.”

Tiếng nói của Đường Duyệt chưa dứt, trái tim của Mạc Ti Vũ liền nhấc lên.

Đường Duyệt tiếp tục nói:

- “Em ghét bỏ anh liều mạng như vậy, em biết anh thân là một quân nhân, có việc mà anh cần phải làm, nhưng mà, về tư tâm mà nói thì em không hy vọng anh liều mạng như vậy.”

- “Nếu như anh có chuyện gì thì em sống một mình phải làm sao bây giờ?”



Đường Duyệt không biết nên nói như thế nào, lúc ấy, khi cô nghe được tin Mạc Ti Vũ đang nằm viện thì cái kia loại tâm tình lo lắng đó. Còn có, mỗi một lần Mạc Ti Vũ đi làm nhiệm vụ thì trái tim của cô cô, lúc nào cũng treo lên.

- “Tiểu Duyệt, mệnh của anh cứng rắn đâu.”

Biết được cô đây là đau long mình, Mạc Ti Vũ nắm thật chặt tay của cô rồi nói:

- “Anh còn chưa có cưới em về nhà, anh chắc chắn sẽ không để cho mình xảy ra chuyện. Còn có, về sau anh muốn bồi em cả đời, chờ khi em già đi không được nữa thì anh liền ôm em đi.”

- " Phốc "

Đường Duyệt bị anh chọc cười, cô mím môi nói:

- “Chú nhỏ Mạc, anh đừng có không biết xấu hổ, chờ đến khi em già đi, đi không được nữa thì anh chắc chắn cũng sẽ đi không được, anh lớn hơn em sáu tuổi.”

- “Lớn hơn sáu tuổi thì thế nào? Cơ thể anh cường tráng, nhất định có thể ôm nổi em.”

Mạc Ti Vũ giơ tay lên, triển lãm cánh tay cường tráng của mình.

- “Tiểu Duyệt.”

Mạc Ti Vũ lôi kéo cô, để cho cô ngồi vào phía trước, mặc lại quần áo rồi nói:

- “Ba ba không sao chứ? Mẹ khỏi bệnh rồi sao?”

- “Ba ba, mẹ?”

Đường Duyệt sửng sốt hồi lâu.