Chương 25: Nửa đường gặp nguy

“Ta đúng là có nghĩ muốn ở thêm trong sơn động vài ngày để hảo hảo đoàn tụ với Tiểu Miêu nhà ta một chút. Bất quá nghĩ đến ngươi đang ở bên ngoài chờ ta liền nhanh chóng đến gặp ngươi nè.” Bạch Hùng cười thô bĩ như trước, phảng phất như không đem tình trạng này để vào mắt.

“Nói như vậy là ta quấy rầy các ngươi đoàn tụ rồi? Thật sự là xin lỗi ha.” Khi nói chuyện nam tử kia luôn mang theo một biểu tình âm ngoan làm cho Thước Trùng càng thêm không thoải mái.

“Sớm muốn gặp anh hùng Đại Hùng trong truyền thuyết rồi không nghĩ nhanh như vậy đã được gặp mặt rồi. Người hôm qua khiến cho thủ hạ của ta thiệt hại nhiều đến vậy, quả nhiên không đơn giản.” Mặc dù sắc mặt người nọ không thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Đại Hùng đã mang theo ý cảnh giác, tựa hồ đã sớm tâm sinh đề phòng với hắn.

Đại Hùng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nam nhân nọ một cái, hiển nhiên là không muốn cùng người nọ nói nhảm.

Sau khi nam nhân nọ nhận ra Đại Hùng không thèm nhìn hắn lấy một cái liền thu hồi nụ cười nhạt dói trá, nhìn về phía Bạch Hùng.

“Bạch Hùng, ngươi rất lợi hại. Ta đúng là bội phục. Bất quá ngươi cứ liên tục phá hủy chuyện tốt của ta, vậy thì cũng đừng trách ta xuống tay tàn nhẫn!”

“Ồ? Phá hủy chuyện tốt của ngươi?” Bạch Hùng tùy ý phun cọng rơm trong miệng, vẻ mặt khinh thường cười cười.

“Ta còn thật sự không biết chính mình làm cái gì? Bằng không ngươi đem ‘chuyện tốt’ ngươi làm ra nhắc ta nhớ xem?”

Quả nhiên nam tử nọ vừa nghe sắc mặt lại càng thêm khó coi.

“Bạch Hùng, chuyện tình của Ưng Tộc không liên quan đến ngươi, ngươi cứ một lần lại một lần phá hư kế hoạch của ta thật sự là làm cho ta không thể không muốn mạng của ngươi!”

Nghe được hai chữ Ưng Tộc lông mi Đại Hùng liền run lên, nhìn thoáng qua Bạch Hùng rồi lộ ra biểu tình đã sớm biết. Bạch Hùng bị nhìn như vậy chỉ biết ngượng ngùng nắm nắm tóc, sau đó nói với tên kia.

“Ưng Võ, muốn ra tay thì nhanh lên. Bất qua muốn mạng của ta thì thật ngại quá, ta vẫn còn muốn hảo hảo giữ cái mạng này để xen vào việc người khác đây.”

Ưng tộc? Thước Trùng thiếu chút nữa bật cười. Nếu đã gọi Ưng Tộc thì hẳn là một bộ tộc lớn đi. Có điều cái con vẹt trước mặt bọn họ, thật không biết vốn là dị chủng hay là phần tử bại hoại gì nữa!

Cái nam nhân gọi Ưng Võ kia ánh mắt nguy hiểm híp lại, khoát tay, những nam nhân đứng phía sau liền vọt tới bao vây ba người bọn họ.

Đại Hùng và Bạch Hùng kẹp Thước Trùng ở chính giữa, hai người trực diện nghênh đón địch nhân. Thước Trùng bị kẹp ở chính giữa một chút cũng không có cảm giác sợ hãi vì cậu biết hai người mạnh đến đâu.

Bất quá là một người nam nhân mà sắm vai nhân vật được bảo vệ làm nội tâm cậu quả thật là ngũ vị tạp trần. Lại nhìn một chút xung quanh, toàn là địch nhân đã cao lớn lại còn cầm vũ khí trong tay. Được rồi, giáp mặt nghênh địch cậu chắc chắn không phải là đối thủ của người ta, vẫn là nên thức thời một chút không nên mang thêm phiền toái đến cho Đại Hùng và đại thúc.

Khi tiếng đánh nhau cùng với tiếng kêu rên chấm dứt, địch nhân chung quanh đã ngã đầy đất, mà hai người trước mặt cậu vẫn đứng đó lông tóc vô thương.

Cái tên ‘chim anh vũ’ ở đứng đối diện cười lạnh.

“Không hổ danh là dũng sĩ. Chỉ dùng mấy thủ đoạn nho nhỏ này chiêu đãi các người quả là tầm thường, ta nói đúng không, Bạch Hùng?” Nói xong liền đưa tay lên huýt gió, từ trong rừng rậm bèn xuất hiện hai hàng người cầm cung tiễn. Nghe được hiệu lệnh bọn họ ngay lập tức bắn tên về phía ba người bọn cậu.

Bạch Hùng cùng Đại Hùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn thoáng qua rồi trong nháy mắt di động thân thể. Thước Trùng nhanh chóng bị Đại Hùng vác lên đem đi dấu ra sau một khối đá lớn. Sau đó hắn cùng Bạch Hùng dùng mấy món vũ khí vừa cướp đoạt được để cản lại đám tên, họ nhanh nhẹn xông về hướng hai hàng cung thủ tiêu diệt bọn người mai phục.

Thước Trùng trốn phía sau tảng đá vẫn không quên chú ý tình hình trận chiến, chợt chạm phải ánh mắt cái tên ‘chim anh vũ’ cũng đang trốn sau tảng đá quan sát tình hình chiến sự, đôi mắt hắn lấp lóe tia âm tàng.

Không lâu sau thì thấy Đại Hùng từ trên núi bước xuống, hình như phe mình thắng rồi. Hắn sải bước về hướng Thước Trùng, trong lòng cậu không ngừng cảm thán về sự hùng dũng của hắn. Đột nhiên cậu thấy phía sau Đại Hùng còn có quân mai phục đang bắn tên hướng tới lưng hắn. Không kịp cảnh báo nữa rồi, may mà Đại Hùng cách cậu không xa. Thước Trùng dùng tốc độ nhanh nhất vọt lên đẩy Đại Hùng ngã xuống.

“Thình thịch” Hai người ngã xuống tạo ra tiếng vang thật lớn, tránh được một loạt ám chiêu.

“Tiểu trùng tử, ngươi không sao chứ?” Đại Hùng lập tức đứng dậy quan sát tình trạng của cậu.

“Ta không… A…” Không xong, trặc chân rồi! Thước Trùng thấy bên chân mình là một hòn đá nhỏ, chắc khi nãy chạy nhanh quá không chú ý liền vấp phải.

Một màn “anh hung cứu anh hùng” thảm đảm kết thúc như vậy đó, ôi! Thước Trùng tự cảm thấy mình không thích hợp để đắp nặn hình tượng anh hùng chói mắt rồi.

“Ta không sao, ngươi đừng đυ.ng vào ta.” Thước Trùng nhìn thấy quân mai phục vẫn tiếp tục bắn tên tới, đẩy Đại Hùng ý bảo hắn không cần cố kỵ cậu.

Sắc mặt Đại Hùng vốn đã lạnh nay lại càng thêm âm u, sát khí trong mắt ngày càng đậm, Thước Trùng nhìn thấy liền không rét mà run.

Đại Hùng dùng tốc độ nhanh nhất nâ Thước Trùng ra sau hòn đá ban nãy, nhìn cậu một cái rồi đứng lên chạy về phía quân địch.

“Cẩn thận.” Thước Trùng nhìn bóng lưng hắn nhẹ giọng thầm thì một câu. Xoay người mới phát hiện ‘chim anh vũ’ ban nãy còn đứng bên kia đang đi về phía cậu.

“Không tệ ha? Tốc độ rất nhanh, vẫn còn cứu được Đại Hùng.” Ưng Võ nhìn Thước Trùng đang ngồi dưới đất, giọng nói mang theo sự phẫn hận.

“Cho dù ta không cứu hắn cũng không tới lượt loại tiểu nhân hèn hạ như ngươi đánh bại hắn.”

“Tiểu nhân hèn hạ?” Ưng Võ cười âm hiểm lập lại lời Thước Trùng vừa dùng để đánh giá hắn. Vừa rồi hắn căn bản là không đem cái tên nam nhân nhỏ gầy này đặt vào mắt, không ngờ lại bị chính người này phá hỏng chuyện tốt.

“Không hèn hạ chứ còn là gì nữa?” Thước Trùng cũng khinh thường cười một tiếng, cẩn thận vuốt ve mắt cá chân đang đau nhức.

“Chính mình không dám chính diện đối địch với người ta mà lại vụиɠ ŧяộʍ đi sắp xếp nhiều người mai phục như vậy. Trước đó còn nhân dịp Hùng đại thúc uống rượu say mà đả thương y, xem ra ‘chuyện tốt’ mà ngươi làm quả nhiên không ít.”

“Hèn hạ? Chỉ cần đạt được mục đích, đạt được điều ta muốn, hèn hạ tính là cái gì?” Ưng Võ nhích lại gần Thước Trùng, trên mặt hiện lên sát khí.

“Tiểu tử, ta còn nhiều trò hay muốn làm lắm, ngươi có thể trước tiên thử một chút.”

Thước Trùng nhìn cánh tay của tên nọ đang duỗi về phía mình. Cánh tay tên kia cũng thon dài như thân hình hắn nhưng cơ bắp lại cứng rắn đến đáng sợ, mình chắc chắn không thể chịu được một đấm này. Thôi kệ vậy, cậu ngay cả sói hoang cũng không sợ nữa rồi nói chi là cái con chim anh vũ này.

Thước Trùng bày ra vẻ mặt sợ hãi, tay lại lần mò kiếm lấy một tảng đá, ngay lúc Ưng Võ cúi người muốn bóp cổ cậu thì giơ tay đập tảng đá vào đầu hắn.

Ưng Võ rống một tiếng, hiển nhiên không thể nào ngờ mình lại bị cái tên vừa nhỏ vừa gầy này đánh cho một đòn. Lấy tay cố bịt cái trán máu me đầm đìa, bởi vì choáng váng mà thân thể hơi xiêu vẹo. Nhìn thấy Đại Hùng và Bạch Hùng đã kết thúc trận chiến đang đi về phía này, hắn hung ác liếc nhìn Thước Trùng rồi xoay người nhanh chân rời đi, thân ảnh nhanh chóng biến mất trong núi rừng.

“Tiểu trùng tử!” Đại Hùng chạy nhanh tới, nhìn thấy cậu không sao vẻ mặt lạnh băng của hắn mới thả lỏng vài phần nhưng trong mắt vẫn dày đặc sát khí.

Bạch Hùng cũng đi tới gần, đưa mắt nhìn theo hướng Ưng Võ bỏ trốn.

“Bây giờ không phải lúc để đuổi theo tên kia. Cái tên này rất âm hiểm, chung quanh nhất định còn quân mai phục.”

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Bạch Hùng vừa dứt lời liền thấy vài tên địch nhân vọt tới đây. Đây hẳn là kẻ mà Ưng Võ phái đến cản đường họ, trì hoãn thời gian để hắn trốn thoát.

Đại Hùng đảo mắt qua mắt cá chân bị thương của Thước Trùng lại nhìn miệng vết thương cũ của Bạch Hùng hình như lại nứt ra, chảy máu, sắc mặt hắn âm trầm.

“Tiểu thúc, ta dẫn những người này rời đi. Ngươi lập tức đem Thước Trùng quay về sơn động, nơi đó vẫn còn vài cơ quan mà chúng ta đã lắp, rất an toàn.”

“Đại Hùng……” Thước Trùng lo lắng nhìn hắn nhưng không lên tiếng ngăn cản, cậu biết lúc này nghe theo Đại Hùng mới là phương pháp đúng đắn nhất.

Bạch Hùng nhìn thẳng vào Đại Hùng, đoạn cúi người vác Thước Trùng lên vai. Bấy giờ y không còn bộ dáng cợt nhả như ngày thường, chăm chú nghiêm túc nói với Đại Hùng.

“Đừng lãng phí thể lực với bọn người này. Nhanh chóng trở về, chúng ta về trước chờ ngươi.”

Đại Hùng gật đầu, nhìn cái đầu nho nhỏ đang an tĩnh ghé vào lưng Bạch Hùng.

“Đại Hùng, cẩn thận!” Lúc này Thước Trùng nói thật nhanh, sợ không kịp dặn dò hắn.

Đại Hùng thoáng lộ ra một nụ cười trấn an cậu, nâng tay xoa xoa tóc Thước Trùng rồi lắc mình chạy đi một hướng khác.

Đại Hùng chạy ngược hướng với vị trí của sơn động kia, thật nhanh than ảnh hắn đã biến mất bên trong rừng cây rậm rạp. Bạch Hùng mở miệng hỏi.

“Tiểu trùng tử, vẫn không hối hận đi theo ta hả?”

Thước Trùng lắc đầu, lại nhớ tới bóng lưng của người kia, mở miệng nói.

“Cái tên ‘anh vũ’ kia chú ý Đại Hùng lâu rồi, không đi cùng ngươi bọn ta cũng sẽ bị hắn tập kích thôi. Dù sao cũng đâu thể mãi ở trọng động. Đại thúc, ngươi đã sớm lo lắng điểm này nên mới chịu đi theo chúng ta đi?”

“Tiểu trùng tử, sao lúc nà ngươi cũng nghĩ tốt về ta hêt vậy?” Bạch Hùng đùa giỡn nhưng cũng không phủ nhận. Một chốc sau còn nói.

“Ngươi rất dũng cảm.”

“Đại thúc, sao lúc nào ngươi cũng khen ta tốt vậy hả?” Thước Trùng hỏi vặn lại.

Lúc thì khen cậu thông minh, lúc lại khen cậu dũng cảm. Chẳng lẽ đống ưu điểm không những người khác không phát hiện ra mà chính cậu cũng không biết, cuối cùng cũng được bộc lộ rồi sao?

“Vừa rồi ta cũng không tính là dũng cảm, chỉ là tự bảo vệ mình khỏi nguy hiểm thôi.” Cậu cũng không có cái loại dũng khí như hai người này, đối đầu với một trận mưa tên mà vẫn xông tới.

“Ha ha, được rồi, ngươi không dũng cảm.” Bạch Hùng cười cười.

Đột nhiên Bạch Hùng dừng lại, cậu nhìn theo ánh mắt của y, chính xác là cái tên ‘anh vũ’ vừa bị cậu đập cho đầu rơi máu chảy.

Người này sao cứ giống âm hồn mãi không tiêu tam vậy? Còn tưởng là tên này còn phải nghỉ dưỡng thương một trận đấy, sao nhanh thế hắn lại xuất hiện nữa rồi, hơn nữa trên tay còn cầm cung tên đang nhắm hướng hai người bọn cậu.

“Bạch Hùng, giao tiểu tử kia đây. Nếu không ta ‘xiên’ ngươi ngay bây giờ.” Ánh mắt Ưng Võ độc địa như hận không thể lột da Thước Trùng.

“Bắn đi.” Bạch Hùng không động đậy, nói ngay.

“Đại thúc, ngươi không muốn sống nữa hả?” Thước Trùng khẩn trương ghé lỗ tai hắn hỏi.

“Ta mà đem ngươi giao ra thế nào cũng bị Tiểu Miêu đòi mạng già. Huống chi chính bản thân ta cũng không nỡ giao cái con tiểu trùng thú vị như ngươi ra cho người ta chà đạp.” Bạch Hùng vẫn không quên đùa cợt, phảng phất như không thấy cung tên trên tay tên Ưng Võ kia.

“Ta van ngươi, lúc nào rồi mà ngươi vẫn không đứng đắn vậy!” Thước Trùng không nói nổi rồi.

“Bạch Hùng, ngươi nghĩ ta không dám bắn sao?” Sắc mặt Ưng Võ vô cùng xấu. Thật không cam lòng, vô luận rơi vào tình huống nguy hiểm cỡ nào thì cái tên Bạch Hùng và Đại Hùng cũng không để hắn vào trong mắt.

“Ta cũng không nói là ngươi không dám. Không phải ngươi sớm muốn ta chết rồi sao?” Bạch Hùng tận tâm’giải thích’.

“Tự tìm chết! Ngươi, Hả!” Tên trong tay Ưng Võ còn chưa kịp bắn đi hắn đã kêu lên một tiếng thảm thiết. Cánh tay phải của hắn đã bị một mũi tên nhọn xỏ xuyên qua, hắn kêu thảm té xuống đất, sắc mặt vừa hoảng sợ vừa phẫn hận nhìn một nam nhân đang đứng trên sườn núi.

Thước Trùng cũng đưa mắt nhìn thì thấy thấy một nam tử vóc người thon dài cao ngất trong tay cầm cung đang đứng. Độ khôi ngô tuán tú có thể so với Đại Hùng và Hùng đại thúc. Thân hình nam tử nọ hơi gầy nhưng vô cùng mạnh mẽ, khuôn mặt tuấn mỹ dị thường, ánh mắt không có lấy một chút hơi ấm, cả người bao phủ trong một luồng khí lạnh mang theo một cỗ khí thế bễ nghễ.

Bạch Hùng tựa hồ sửng sốt mất một lúc lâu, ánh mặt một khắc cũng không rời khỏi mặt nam tử. Y chầm chậm cất giọng khàn khàn.

“Dực, là ngươi…”

Nam tử nọ thoàng nhìn qua Bạch Hùng, lạnh lùng liếc mắt một cái rồi đi tới.

“Bạch Hùng, ta lúc nào nói ngươi có thể xen vào chuyện của người khác?” Nói xong liếc mắt khinh bỉ nhìn Ưng Võ, phảng phất như nhìn một loài sâu bọ hôi hám.

“Là chính ta muốn, không liên quan tới ngươi.” Vẻ càn rỡ trước đó của Bạch Hùng biến mất, trong giọng lộ rõ sự bất đắc dĩ.

“Không liên quan tới ta?” Nam tử tên Dực kia cười lạnh một tiếng. Đột nhiên nam tử nhìn thấy Thước Trùng đang nằm trên vai Bạch Hùng, khóe miệng kéo ra một nụ cười. Hắn nhìn nhìn Thước Trùng đang vừa hoảng hốt vừa run sợ, người nọ đột nhiên xuất thủ, một quyền đánh vào vết thương cũ của Bạch Hùng rồi vương tay cướp lấy Thước Trùng.

“Dực, ngươi muốn làm gì?” Nhất thời vết thương của y chảy máu ròng ròng, sắc mặt tái nhợt không cách nào bắt kịp tốc độ của nam tử nọ.

Lúc này trên núi lại đi xuống mấy tráng hán, vài người xốc Ưng Võ trên mặt đất lên, mấy người khác bao vây Bạch Hùng, vũ khí kề cổ y.

“Muốn người thì tới tìm ta!” Thước Trùng nghe nam nhân đang kiềm mình thật chặt này nói xong rồi nhảy nhanh ra khỏi phiến rừng này.

Đại Hùng ngươi ở đâu…..