Chương 38: Chúc mừng 1

Nghe Hứa Tú Ninh nói xong, Lục Đình Tuyên giật mình. Cỗ tức giận trong lòng vì lo lắng và khẩn trương lập tức biến mất.

Chàng rũ mắt nhìn Hứa Tú Ninh.

Bàn tay phải trắng nõn non mềm của tiểu cô nương vẫn nắm chặt bức tranh chữ kia. Đôi mắt đen nhánh nhìn chàng, bên trong mang theo chút sợ hãi. Bả vai cũng đang co rúm lại.

Chắc chắn là dáng vẻ nổi giận vừa rồi của chàng đã làm nàng sợ.

Nàng bất chấp tay bị lửa thiêu cũng muốn nhặt tranh chữ lên, cũng là vì bức tranh chữ này là lễ vật muốn tặng cho chàng, nhưng chàng lại nổi giận với nàng...

Trong lòng Lục Đình Tuyên rất tự trách, lại không khống chế được nỗi xúc động muốn ôm Hứa Tú Ninh vào trong ngực, trấn an nàng một phen.

Mặc Lan không biết trong lòng của chàng lúc này đang cuộn trào mãnh liệt, vẻ mặt lo lắng đi tới, sốt ruột kéo tay Hứa Tú Ninh nhìn: "Cô nương, tay của ngài có bị bỏng không? Vừa nãy nô tỳ ở bên cạnh nhìn thấy, thật sự bị dọa, trái tim suýt nhảy lên cổ họng."

Cầm tay nàng lật qua lật lại nhìn một hồi lâu, thấy tay nàng đều lành lặn, ngay cả một hạt bụi cũng không dính. Bức tranh chữ được nắm chặt trong tay cũng không sao. Mặc Lan bèn xoay người, uốn gối hành lễ với Lục Đình Tuyên: "Đa tạ Lục thiếu gia."

Lục Đình Tuyên không nói gì, nhưng hai tay chắp ở sau lưng lại nắm thật chặt.

Rõ ràng đã quyết định sau này không quan tâm đến chuyện của nàng nữa, cũng muốn cách xa nàng, nhưng ở trước mặt nàng, chàng luôn rất dễ mất khống chế.

Như vậy rất không tốt. Chàng cũng không muốn như vậy nữa, bèn quay người không nhìn Hứa Tú Ninh nữa, giọng nói cũng lạnh nhạt: "Sắc trời cũng không sớm. Nếu không có việc gì thì đỡ cô nương nhà người về đi."

Mặc Lan lớn tuổi hơn Hứa Tú Ninh, biết tầm quan trọng của việc nam nữ ở chung một phòng. Đêm đã khuya, không thể để cô nương ở đây thêm nữa. Nàng lập tức uốn gối hành lễ với Lục Đình Tuyên: "Nô tỳ cáo lui."

Sau đó nhẹ giọng thuyết phục Hứa Tú Ninh trở về.

Hứa Tú Ninh còn đang nhìn Lục Đình Tuyên.

Mặc dù chàng không nói lời nào, vẻ mặt cũng bình tĩnh, nhưng nàng có thể nhận ra chàng không vui.

Nàng biết chắc chắn có liên quan đến nàng.

Nhưng hiện giờ trong lòng nàng cũng hơi sợ chàng.

Nói ra thì rất kỳ lạ, kiếp trước rõ ràng phần lớn thời gian trên mặt Lục Đình Tuyên không có biểu cảm gì, nhưng nàng không hề sợ chàng, còn có thể nũng nịu phát cáu với chàng, nhưng bây giờ nàng lại hơi sợ.

Thiếu niên trước mắt này, dường như có chút không giống với người trong trí nhớ của nàng.

Hai hàng lông mày uy nghiêm thâm trầm? Không nói lời nào cũng tạo nên khí thế bức ép người?

Hứa Tú Ninh nhất thời không nói nên lời, chỉ biết ngơ ngác nhìn chàng một lúc, sau đó đi tới, đưa quyển trục trong tay cho chàng.

"Lục ca ca, đây là quà chuyển nhà muội tặng huynh." Nàng hơi cúi đầu, giọng nói rất thấp, mềm mềm, như chú mèo nhỏ bị sợ hãi: "Ừm, cho huynh."

Lục Đình Tuyên thấy bộ dạng này của nàng, trong lòng không nhịn được lại bắt đầu tự trách.

Chàng rất muốn sờ sờ đầu của nàng. Nhưng thứ nhất chàng vốn là người cảm xúc nội liễm, thứ hai chàng đã hạ quyết tâm sẽ xa lánh nàng. Nếu luôn mềm lòng với nàng, chàng sợ bản thân sẽ không buông tay nàng được.

Nhưng rõ ràng tiểu cô nương không thích chàng, nếu ép nàng ở lại bên mình, nhìn nàng ngày ngày sầu não uất ức...

Chàng cũng không muốn như thế. Vẫn muốn nàng lúc nào cũng vui vẻ, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười.

Bèn đưa tay nhận lấy quyển trục, giọng nói lạnh nhạt nói ra một cách ngắn gọn: "Cảm ơn."

Lục Đình Tuyên hoàn toàn không có vẻ ngạc nhiên vui mừng khi nhận được bức tranh này như Hứa Tú Ninh tưởng tượng.

Nàng lập tức xụ mặt. Nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, xoay người muốn đi.

Lúc này lại nghe thấy tiếng Lục Đình Tuyên vang lên ở sau lưng: "Ta rất thích."

Hứa Tú Ninh lập tức quay đầu, hai mắt sáng lấp lánh nhìn chàng: "Thật sao?"

"Thật." Lục Đình Tuyên khẽ gật đầu, giọng nói ôn hòa hơn ban nãy không ít, "Ta sẽ treo bức tranh này trong thư phòng."

Rốt cuộc vẫn không nỡ thấy dáng vẻ cô đơn đau lòng của nàng, hơn nữa chàng nói mấy câu nói đó cũng là thật lòng.

Hứa Tú Ninh lập tức vui vẻ trở lại, hai mắt cũng sáng lên như có sao trời rơi vào trong đó.

"Huynh thích là muội yên tâm rồi." Nàng cười tươi như hoa, "Vừa nãy muội nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt của huynh, còn tưởng huynh không thích, trong lòng rất buồn đó."

Lục Đình Tuyên khẽ mím môi môi không nói gì.