Chương 39: Chúc mừng 2

Sao chàng lại không thích? Thích đến nỗi sợ mình vì chuyện này mà không buông bỏ nàng được.

Là chàng cố gắng nhẫn nhịn, mới không tỏ ra vui mừng trước mặt nàng.

Trước đó, Lục Đình Tuyên đã sai gã sai vặt đi Hội Nhã uyển, bảo nha hoàn đưa y phục và giày của Hứa Tú Ninh tới. Lúc này, Họa Bình đang chờ hầu ở bên ngoài.

Mặc Lan gọi nàng ấy vào, hai người hầu hạ Hứa Tú Ninh mặc quần áo và giày. Là một món áo kẹp màu vàng phớt đỏ, vạt trước thêu hoa thược dược, cổ áo và ống tay áo có một lớp lông, một đôi giày nhỏ màu đỏ chót bóp vàng bằng da dê, bên ngoài lại khoác một tấm áo choàng màu đỏ sậm viền lông thêu hoa.

Cho dù đã quấn chặt, nhưng Lục Đình Tuyên vẫn lo nàng sẽ bị lạnh cóng. Chàng gọi Cẩn Ngôn rửa bình nước nóng rồi đổi nước nóng tới, để Hứa Tú Ninh ôm vào trong ngực.

Mặc Lan giúp nàng đội mũ áo choàng lên, lớp lông hồ ly trắng dày đặc, bù xù, che chắn mái tóc đen nhánh và cái trán trơn bóng của nàng.

"Lục ca ca..." Nàng hơi nghiêng đầu nhìn Lục Đình Tuyên, trên mặt là ý cười trong trẻo: "Vậy muội đi về trước. Chờ mai huynh chuyển đến Trúc Ý Hiên muội lại đi qua."

Lục Đình Tuyên nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, gọi Cẩn Ngôn cầm đèn l*иg đưa ba chủ tớ các nàng trở về.

Nhưng nhìn thấy bọn họ ra đến cửa sân, trong lòng của chàng vẫn không yên tâm. Bèn lặng lẽ đi theo sau lưng bọn họ, tận mắt nhìn thấy chủ tớ ba người Hứa Tú Ninh tiến vào cửa sân Hội Nhã uyển, mới từ trong bóng tối đi ra.

Thế là Cẩn Ngôn vừa quay đầu lại liền chứng kiến màn ảo thuật biến ra người sống, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lùi về sau ba bước, suýt nữa té ngã.

Lục Đình Tuyên nhìn hắn, khẽ gật đầu. Lúc này hắn mới nhìn rõ người trước mắt này lại là thiếu gia.

"Thiếu, thiếu gia?"

Trái tim trong l*иg ngực còn đang đập loạn xạ, lời nói ra cũng có chút run rẩy.

Lục Đình Tuyên không nói gì, hai tay chắp sau lưng, xoay người rời đi.

Nếu Cẩn Ngôn kêu to chút nữa, chỉ sợ nha hoàn trong Hội Nhã Uyển sẽ nghe được. Vẫn nhanh chóng trở về thì hơn.

Lúc này Cẩn Ngôn mới biết chuyện này là thế nào. Chỉ cảm thấy vừa buồn cười, vừa không hiểu.

Rõ ràng trong lòng thiếu gia rất lo cho Hứa cô nương, nhất định phải tận mắt nhìn thấy nàng tiến vào cửa sân Hội Nhã uyển mới yên tâm, tại sao vừa nãy lại không nói với Hứa cô nương tự mình đưa nàng trở về? Còn nhận được cảm tình của nàng. Vậy mà lại im lặng đi theo sau hộ tống?

Chàng làm vậy, Hứa cô nương cũng sẽ không biết, coi như làm không công.

Đột nhiên Cẩn Ngôn rất muốn nói chuyện này cho Hứa Tú Ninh biết. Nhưng Lục Đình Tuyên giống như đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, lập tức mở miệng nói: "Chuyện này đừng nói cho bất kỳ ai."

Ngữ khí có phần nghiêm khắc. Cẩn Ngôn đành phải đồng ý.

*

Biết bức tranh chữ Hứa Tú Ninh muốn đưa cho Lục Đình Tuyên bị hỏng, Hứa Tú Oánh vui mừng cười ra tiếng.

Nàng ta nhìn bức tranh hoa cúc đã thêu xong trên khung, gọi Bích Đào cầm kéo nhỏ tới.

Từ lúc biết Lục Đình Tuyên muốn chuyển đến Trúc Ý Hiên ở, nàng ta trở về đã bắt đầu thêu Mai Lan Trúc Cúc, muốn làm một món đồ trang trí đưa cho Lục Đình Tuyên đặt trên bàn đọc sách của chàng.

Mặc dù nàng ts cũng biết Lục Đình Tuyên thích chữ Mễ Phí, nhưng chữ Mễ Phí rất đắt, không phải thứ nàng ta có thể mua được. Hơn nữa đồ tự tay mình làm cũng có lòng, có thành ý hơn đồ mua.

Bích Đào cầm kéo nhỏ đến, nhìn Hứa Tú Oánh tháo mảnh lụa trắng ra khỏi khung, cắt sợi chỉ thừa, liền nịnh nọt: "Cô nương thêu hoa cúc này thật đẹp, giống như hoa cúc ngoài hiên dán lên, nô tỳ cũng có thể nghe được mùi thơm luôn đó ạ."

Người ai chẳng thích được khen. Hứa Tú Oánh nở nụ cười, đưa tay khẽ vuốt bề mặt miếng lụa.

Nàng ta ham học hỏi, cái gì cũng muốn học. Nhưng học thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa đều chỉ qua loa, chỉ riêng phương diện thêu thùa nữ công là tốt nhất.

Nhưng có liên quan gì? Nữ tử không tài phải có đức, chỉ cần nàng ta tỏ ra dịu dàng hiền lành, nam nhân đều sẽ yêu.