Chương 1: Trở Về

Đã rất lâu rồi Lục Trăn Trăn không về quê. Ngồi tàu hỏa mười mấy tiếng, lại đổi qua đi xe buýt, thật vất vả mới tới huyện thành ở quê. Nhìn nhà lầu đột ngột mọc lên từ mặt đất, đường quốc lộ được sửa chữa và mở rộng, cô cảm thấy thực xa lạ.

Dọc theo đường chính đi xuống, gặp được mấy khuôn mặt thực quen mắt, tên tới bên miệng cô lại kêu không ra.

Này đại khái chính là cảm giác rời nhà từ nhỏ, xấu hổ lại xa lạ.

Lục Trăn Trăn 18 tuổi ra ngoài làm công, nhoáng lên liền ở bên ngoài “Phiêu bạt” mười mấy năm. Lần này trở về là bởi vì em trai cùng cha khác mẹ, Lục Tiểu Bảo, kết hôn.

Thời điểm Lục Trăn Trăn rời nhà đi, Lục Tiểu Bảo vẫn là đứa nhỏ bụ bẫm. Khi đó, Lục Tiểu Bảo luôn cười tủm tỉm mà đi theo phía sau cô, trong miệng gọi chị, chị.

Rốt cuộc là huyết mạch tương liên, tuy trong lòng Lục Trăn Trăn có khoảng cách với mẹ kế, lại không có biện pháp thờ ơ với Lục Tiểu Bảo.

Những năm gần đây, tuy rằng Lục Trăn Trăn không trở về, nhưng vẫn gửi tiền, gửi đồ vật cho Lục Tiểu Bảo. Học phí học đại học của Lục Tiểu Bảo chính là Lục Trăn Trăn bỏ ra. Vào nửa tháng trước, Lục Trăn Trăn vừa đưa Lục Tiểu Bảo hai mươi vạn để trả tiền đặt cọc hôn phòng.

Mấy năm nay phiêu bạc bên ngoài, chưa bao giờ Lục Trăn Trăn có ý niệm về thăm nhà, đại khái là bởi vì ở quê đã xảy ra quá nhiều chuyện không vui. Chỉ là ngẫu nhiên nhận được điện thoại của Lục Tiểu Bảo, Lục Trăn Trăn đều sẽ cảm thấy thực ấm áp, ít nhất còn có một người thân vẫn nhớ thương cô.

Có đôi khi, Lục Trăn Trăn cũng sẽ nghĩ Tiểu Bảo chính là mệnh của cô, cũng là món nợ của cô.

Lúc này đây tận mắt nhìn thấy Lục Tiểu Bảo kết hôn, Lục Trăn Trăn đại khái cũng có thể an tâm buông tay.

Mẹ kế dùng tiền đền bù nhà cũ để mua nhà tại khi phố cũ, phía đông huyện thành.

Từ vẻ ngoài đánh giá, nhà ở khu phố cũ rõ ràng kém hơn khu phố mới ở nội thành. Tòa nhà bị che kín bởi các dấu vết loang lổ, đã sớm phải sơn lại nhưng không ai để ý tới.



Đường đi trong tiểu khu rất hẹp, mặt đường cũng gập ghềnh, một khi không cẩn thận sẽ bị trẹo chân.

Lục Trăn Trăn cầm theo túi du lịch chậm rãi đi vào cổng khu, vốn định dậm một chân để bật đèn cảm ứng, lại đột nhiên nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng hét giận giữ của một người đàn ông trẻ tuổi.

“Mẹ, ai cho mẹ tự chủ trương gọi điện thoại cho Lục Trăn Trăn? Con không muốn để Lục Trăn Trăn trở về tham gia hôn lễ của con. Cô ta là mặt âm dương, mệnh cứng, khắc ba con, mẹ của cô ta, rồi đến ông bà, cậu cô ta đều bị khắc chết! Con với cô ta có một nửa huyết thống, một hồi cô ta tới lại khắc chết con, có phải như vậy mẹ mới vui hay không?

Thêm nữa, mẹ cũng không nghĩ, nếu nhà vợ con thấy bộ dáng quỷ quái của cô ta, biết con có người chị bán bánh rán ở Bắc Kinh, con làm gì còn mặt mũi ở nhà vợ? Đều tại mẹ lúc nào cũng nói với nhà vợ con là con có một bà chị có tiền!”

Lục Trăn Trăn nghe đến đó, tim liền run lên.

“Bảo Nhi, con nghĩ vớ vẩn cái gì đâu? Lục Trăn Trăn nói như thế nào cũng là chị gái con, hơn nữa cô ta không nói hai lời liền cho con hai mươi vạn mua nhà. Dựa theo lễ pháp, mẹ nên thông báo cho cô ta tới hôn lễ!

Ít nhất ở mặt ngoài, chúng ta cũng phải giữ thể diện chứ? Bằng không mấy người trong thôn sẽ nói chúng ta thành dạng gì?” Một thanh âm rất quen thuộc tận tình khuyên bảo con trai nhỏ của bà.

Lục Trăn Trăn chậm bước chân, trên mặt cô không một chút biểu tình.

“Con thèm vào quan tâm cái gì lễ pháp với không lễ pháp, con lại không phải làm cho người khác xem! Mẹ, năm đó còn không phải vừa nghe thím nói chuyện làm đường nhà cũ chúng ta sẽ được đền bù, liền nghĩ cách lừa Lục Trăn Trăn đi sao, đến đại học mẹ cũng không cho cô ta học. Cậu Lục Trăn Trăn trước khi chết chuẩn bị học phí cho cô ta, còn bị mẹ đưa cho anh trai dùng! Buồn cười, anh trai con học lại một năm cũng không thi đậu đại học.

khi đó không phải mẹ cũng nói, Lục Trăn Trăn mệnh ngạnh, là quỷ xui xẻo, ai dính vào cũng xui xẻo, không bao giờ để cô ta trở lại! Hiện tại như thế nào vừa đến chuyện của con, mẹ liền thay đổi? Mẹ sợ cô ta khắc anh trai, không sợ cô ta khắc con đúng không?” Lục Tiểu Bảo đối với chuyện mẹ bất công phi thường bất mãn.

“Bảo Nhi, con đừng nói mấy câu vô lý thế, tin mẹ đánh con không!” Lưu quả phụ nghe con trai nói xong cũng nhịn không được phát hỏa.

Mặc kệ nói như thế nào, đã qua nhiều năm như vậy, Lưu quả phụ cũng coi như là thanh thanh bạch bạch mà qua hơn phân nửa đời, cũng không thể để thanh danh bản thân bị hủy trong tay con trai út lỗ mãng.