Chương 2: Đồ Ngốc

“Khoản tiền đền bù của Lục Trăn Trăn đã bị anh trai tiêu hết, con nói đấy thì làm sao? Không phải của mình là không phải của mình!

Mẹ, lúc trước thà mẹ để cho cậu Lục Trăn Trăn đón cô ta về nuôi! Dù sao học phí hay phí sinh hoạt của Lục Trăn Trăn hđều do cậu cô ta đưa. Mẹ chỉ vì chút thanh danh, một hai phải giữ Lục Trăn Trăn bên người để chăm sóc. Nhà chúng ta xui xẻo như vậy cũng do Lục Trăn Trăn đi?

Con nói rồi đấy, con cũng mặc kệ thanh danh ra sao, người khác thích nói như thế nào thì nói! Tiền của Lục Trăn Trăn thì cầm, còn con không nhận cô ta làm chị gái! Con không muốn cô ta trở về! Người kháccó thể làm gì con? Cô ta có thể kiện lên toàn chắc? Số tiền 20 vạn kia là cô ta tự nguyện cho, con lại không lừa cô ta!” Tiểu Bảo ngang ngược mà nói.

“Con muốn làm loạn đúng không? Hiện tại mày không chịu nhận chị gái, tương lai mày lại không nhận anh trai mày, có phải mày cũng tính toán không nhận tao làm mẹ?” Lưu quả phụ bị con trai út chọc tức thiếu chút nữa ngất xỉu.

“Con vốn dĩ đã không nhận người anh trai đó! Lưu Căn Nhi phá hoại ra sao, dùng hết tiền của Lục gia chúng ta, hiện tại còn mặt dày chiếm nhà? Coi thường tôi không biết gì sao, mẹ cũng vậy, miệng nói thật dễ nghe, còn không phải một lòng hướng về hắn sao?

Mẹ nói Lưu Căn Nhi đáng thương, ba tuổi liền không có cha, Lục Tiểu Bảo con chẳng lẽ không đáng thương? Không phải con năm tuổi cũng không có cha sao? Mười mấy tuổi đã bị người khác họ chiếm hết gia tài! Con nói cho mẹ biết, trả góc tiền nhà hàng tháng mà mẹ không đưa cho con, cũng đừng trách con đưa Lưu Căn Nhi kia ra toà án.

Đến lúc đó, con sẽ nói hết chuyện từ mười mấy năm trước ra. Mẹ cũng đừng hòng giữ lại thanh danh. Con muốn cho tất cả mọi người trong Từ gia thôn, nhìn xem Lưu quả phụ rốt cuộc là dạng người gì!”

“Có phải mày muốn làm mẹ tức chết không? Tao chịu khổ nhiều năm như vậy để nuôi một tên bạch nhãn lang!” Lưu quả phụ tức giận tiến lên hung hăng tát Tiểu Bảo hai cái.

“Là mẹ nuôi tôi sao? Không phải Lục Trăn Trăn gửi tiền nuôi tôi sao? Mẹ, mẹ luôn làm như vậy! Có phải mẹ cũng nghĩ muốn đuổi tôi đi như đuổi Lục Trăn Trăn? Tôi không giống Lục Trăn Trăn yếu đuối như vậy, chúng ta cùng lắm thì cá chết lưới rách!”

“Ông trời ơi, đây là tạo nghiệt gì vậy?” Lưu quả phụ bị chọc giận đến run người.

“Không phải mẹ vẫn nói nhân quả báo ứng sao? Tôi liền làm báo ứng cho mấy người!”

Lục Tiểu Bảo qỉa thực rất hỗn láo, hơn nữa hắn là kiểu trở mặt nwh trở bàn tay. Lưu quả phụ tức giận công tâm, lại không thể không nhẫn nại để dỗ hắn.

“Aiz, ngươi đứa nhỏ này có phải là bị ngốc hay không? Con không nghe bà ngoại hai nói sao, chị gái con ở Bắc Kinh phát tài rồi. Con gọi điện thoại kêu nó tới tham gia ngươi hôn lễ, dỗ nó một tý, con bé lại không gửi tiền trả góp hàng tháng về sao? Nói như thế nào, con cũng là em trai ruột của nó!”

Lưu quả phụ rốt cuộc nói ra tính toán của mình với con trai út. Chỉ là bà không nghĩ tới con trai lại oán hận mình và con trai cả sâu như vậy.



“Một cái quán bánh rán có thể có bao nhiêu tiền? Mẹ năm đó tham lam gia sản thuộc về Lục Trăn Trăn, hiện tại lại muốn lừa tiền mồ hôi nước mắt của cô ta, mẹ không thấy quá đáng sao? Con cũng mặc kệ cái này, tiền cọc nhà cô ta trả rồi, tiền trả góp hàng tháng dù như thế nào cũng phải là mẹ và anh trai trả. Số tiền này mà hai người không chịu đưa, tôi liền đưa ra toà bán nhà, tiền bán nhà tôi sẽ lấy hết! Lưu Căn Nhi một đồng cũng đừng hòng lấy được. Đây vốn dĩ chính là nhà của Lục gia tchúng ta! Tiền Lưu gia đã sớm bị Lưu Căn Nhi tiêu hết rồi!”

“Ngươi đứa nhỏ này sao lại cứng đầu cứng cổ thế!” Lưu quả phụ rốt cuộc nhịn không được thương tâm khóc thành tiếng. Con trai út quả nhiên chính là quả báo của bà.

Tới lúc này, Lục Trăn Trăn rốt cuộc không nghe nổi nữa. Cô cầm theo hành lý, quay đầu rời khỏi nơi này.

Những năm gần đây, những chuyện Lục Trăn Trăn vẫn luôn đặt ở trong lòng, muốn hỏi lại không dám hỏi, cuối cùng tất cả đều đã hiểu rõ.

Nguyên lai, khi đó, mẹ kế chính là cố ý đuổi cô đi. Tựa như Tiểu Bảo nói, mẹ kế trước kia tham tiền đền bù nhà, hiện tại lại muốn lừa tiền mồ hôi nước mắt của cô!

Đáng thương cho cậu của cô, chưa đến mười mấy tuổi đã bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền nuôi cô, nuôi cô đi học, nhưng vẫn bị Lục Trăn Trăn hiểu lầm đến chết.

Cô chính là đồ ngốc, có mắt như mù!

Người thật lòng muốn cô tốt, cô lại chưa từng đối xử tử tế; người cô tận tâm tận lực đối đãi, kết quả lại vẫn ghét bỏ cô, khinh bỉ cô!

Rốt cuộc đời này cô làm cái gì vậy?

Liều mạng giãy giụa nửa đời người, kết quả là thân nhân, bằng hữu, không có nổi một người thật lòng.

Lục Trăn Trăn hai mắt mê mang mà đi về phía trước. Bên cạnh đủ loại người đi qua không ngừng, lại không có một gương quen thuộc nào.

Lục Trăn Trăn đi từ ban ngày đi tới đêm muộn, nơi xa từng hàng đèn sáng lên.

Mỗi ánh đèn đều có người đang chờ đợi người nhà của họ, còn cô trước sau đều là lẻ loi một mình, không có người chịu vì cô mà bật đèn.

Đột nhiên, một tiếng thắng xe chói tai vang lên, trước mắt Lục Trăn Trăn tối sầm……