Chương 3: Trọng Sinh

Khi tỉnh lại lần nữa, Lục Trăn Trăn đã trở về căn phòng cũ ở quê ngày trước.

Vẫn là vách ngăn màu lam bạch, giường gỗ nhỏ trải chăn, kệ sách bên cạnh xếp đầy các loại sách ôn tập và đề thi đại học, trên tường dán tờ giấy viết bằng bút lông cô cố ý ghi để nghênh đón kỳ thi đại học: “Đập nồi dìm thuyền!”

Bàn học kê sát cạnh mép giường, chiếc bàn dùng từ khi cậu nhỏ của cô thi lên cấp ba thuê lão thợ mộc thôn bên cạnh làm cho. Cậu nhỏ của cô luôn nói, một cái bàn gỗ thật tốt có thể mang đến vận khí tốt cho Lục Trăn Trăn.

Nhưng khi đó Lục Trăn Trăn luôn cảm thấy bàn học này rất xấu. Cô không thích những chuyện cậu làm, nên đồ vật cậu đưa cô cũng chướng mắt.

Lục Trăn Trăn đứng lên ngồi xuống trước bàn học, mở ra máy nhắn tin cậu nhỏ mang từ tỉnh thành về, khởi động máy xong màn hình hiện lên ngày giờ, ngày 9 tháng 6 năm 2004. đúng 11 giờ sáng, là ngày đầu tiên sau kỳ thi đại học, cũng là…… ngày cậu nhỏ ngoài ý muốn qua đời.

Trong lúc nhất thời, Lục Trăn Trăn cảm thấy choáng váng não như muốn nổ tung. Cô không rõ mình đã trọng sinh hay đang nằm mơ?

Lục Trăn Trăn rời xa quê hương, lang bạt bên ngoài mười mấy năm, chưa bao giờ mơ thấy cậu của mình, cũng không mơ thấy chuyện ở quê quán. Cô căn bản chính là cố tình không nghĩ tới tất cả chuyện ở quê.

Lục Trăn Trăn hung hăng mà véo thật mạnh vào đùi mình, đau đến mức co giật.

Vừa vặn lúc này, Lưu quả phụ đẩy cửa đi vào.

“Trăn Trăn à, con tỉnh rồi. Ngày hôm qua con vừa về liền ngủ một mạch, mẹ cũng chưa kịp hỏi con thi như thế nào?” Lưu quả phụ vừa nói vừa rót chén nước cho Lục Trăn Trăn. Lúc này, anh mắt bà nhìn Lục Trăn Trăn tràn ngập quan tâm cùng từ ái, như thật sự xem cô là con gái ruột.

Khi phụ thân qua đời được ba năm, Lưu quả phụ làm mẹ kế đối với Lục Trăn Trăn vẫn luôn đều quan ái có thêm. Bà chưa bao giờ tkhắt khe với cuộc sống của Lục Trăn Trăn, còn cho Lục Trăn Trăn học xong ba năm cấp ba. Cũng chính vì như vậy, tất cả mọi người trong thôn đều nói Lưu quả phụ có nhân phẩm tốt, bà còn được thành nhân vật truyền động lực của đài truyền hình tỉnh.

Lục Trăn Trăn vẫn luôn khắc sâu ân tình Lưu quả phụ dưỡng giục trong đáy lòng. Mặc dù về sau biết Lưu quả phụ độc chiếm số tiền đền bù nhà, Lục Trăn Trăn cũng không hỏi đến.

Thẳng đến trước khi trọng sinh, Lục Trăn Trăn mới biết được, Lưu quả phụ sở dĩ đối xử tử tế với cô như vậy, là bởi vì cậu của cô! Cậu của cô không còn nữa, đối xử tử tế cũng không còn.

Lục Trăn Trăn rũ đầu, híp mắt, dùng sức mà xoa huyệt Thái Dương sưng to.



Hết thảy đều quá chân thật, chân thật làm cô hoảng hốt, nhưng tim bởi vì hưng phấn mà nhảy loạn.

Lưu quả phụ cho rằng Lục Trăn Trăn còn khó chịu, vội vàng đem ly nước đặt ở trên bàn học, vỗ vỗ bả vai cô.

“Làm sao vậy Trăn Trăn? Con đau đầu sao? Không chừng là do ngủ quá nhiều đi? Thi đại học con quá cực khổ, thật vất vả thi xong rồi, mẹ thấy con ngủ ngon, cũng không gọi con dậy!”

Lưu quả phụ lớn lên trông rất thiện lương, bà có một đôi mắt to ôn nhu ngập nước, bà đối xử với tất cả mọi người đều ôn nhu thiện lương.

Khi đó Lục Trăn Trăn còn không biết ánh mắt cũng sẽ gạt người.

Đời trước, Lục Trăn Trăn 18 tuổi đi về phía nam tới Thâm Quyến làm công, ngay từ đầu cảm thấy tất cả mọi người đều là người tốt, cô cũng dùng một tâm thái tích cực lấy chân thành đối đãi.

Thẳng đến khi chạm vào rất nhiều vách tường, Lục Trăn Trăn mới hiểu được có một số người sẽ rất chân thành mà dối trá bạn; có một số người tổn thương người khác mà không có chút áy náy nào; có một số người vì kiếm tiền, hãm hại lừa gạt cái gì cũng có thể làm một cách quang minh chính đại.

Lục Trăn Trăn ăn không ít đau khổ, mới chậm rãi biết nhìn người, chậm rãi sờ soạng ra cách đối nhân xử thế.

Giờ phút này, Lục Trăn Trăn dùng kinh nghiệm mưa gió nhìn lại Lưu quả phụ, liền cảm thấy bà ta không như xưa, nhìn như ôn nhu nhưng đầy giả dối.

Lục Trăn Trăn ngẩng đầu, trong ánh mắt không có một chút cảm xúc nào.

“Mẹ, con không có việc gì. Đúng rồi, con có việc phải đi huyện thành tìm bạn học một chút!” Lục Trăn Trăn nói, liền đứng dậy.

“Hả? Không ăn cơm sao, bằng không Trăn Trăn con cứ ở nhà ăn xong cơm trưa rồi hẵng đi?”

“Không cần, con vội đi tính thử tính thành đã!” Lục Trăn Trăn đã chạy tới cạnh cửa.

“Aiz, đứa nhỏ này đã sắp vào đại học, sao vẫn còn hấp tấp như vậy?!” Lưu quả phụ bất mãn mà nói.