Chương 4: Vận Mệnh Có Thể Thay Đổi Không?

Lục Trăn Trăn đẩy chiếc xe đạp nửa cũ nửa mới từ trong sân ra cổng.

Đời trước, lúc này cậu của cô hẳn đang mời bạn bè uống rượu trong quán sủi cảo. Vừa vặn bọn họ gặp một nhóm “trẻ trâu” khác thích gây chuyện sinh sự.

Hai bên đều là mấy thằng nhóc 20 thích thể hiện, một lời không hợp liền động tay động chân.

Cậu Lục Trăn Trăn rất nghĩa khí mà chắn một đao cho bạn, chưa kịp đưa đến bệnh viện đã ngừng thở.

Sau khi cậu qua đời, Lục Trăn Trăn vừa hối hận lại khổ sở, hơn nữa vẫn luôn không thể tiếp nhận sự thật cậu đã qua đời. Rời khỏi quê nhà, mười mấy năm liền đều không có trở về một lần.

Còn may hiện tại cô đã trở lại trước khi mọi chuyện phát sinh, cô còn có thời gian ngăn cản chuyện xảy ra với cậu.

Lục Trăn Trăn nghĩ đến đây, dưới chân liều mạng đạp xe, giống như đang thi thố với thời gian.

Trong lòng nghĩ cô tới sớm một phút, là có thể thêm một chút cơ hội.

Đáng tiếc, vận mệnh như đnag đùa giỡn Lục Trăn Trăn, cô vừa chạy tới quán sủi cảo, hai đám người đã bắt đầu động thủ.

Lục Trăn Trăn trừng lớn đôi mắt nhìn vào bên trong quán đang hỗn loạn, vừa lúc thấy cậu cô đang khí phách đá một thanh niên tóc vàng ra.

Cô dùng sức mà giữ chặt một người đàn ông trung niên vừa chạy ra bên ngoài. “Mau báo cảnh sát, chú ơi chú báo cảnh sát đi!”

Người đàn ông cũng không thèm nhìn tới cô một cái, đẩy cô một cái liền chạy ra ngoài.



Lục Trăn Trăn bị đẩy mà lảo đảo một cái, trong phút chốc đầu cô đau đến lợi hại. Cũng không biết có phải do mới trọng sinh còn chưa quá thích ứng hay không, Lục Trăn Trăn đột nhiên cảm thấy mọi thứ trước mắt đều trở nên rất kỳ quái.

Ở trong mắt cô, tất cả mọi thứ phát sinh trước mắt đều bị tách ra thành từng hình ảnh tua chậm, giống như là một đoạn băng ghi hình bị dừng hình liên tục, hình ảnh cứ bị dừng lại từng giây, chậm rãi truyền phát tin.

Lục Trăn Trăn nhịn không được đứng lên, cô đột nhiên hoài nghi hết thảy mọi chuyện đều là giả. Thật giống như cô bị cứng rắn nhét vào đoạn băng ghi hình này.

Nhưng mà, ngay sau đó, Lục Trăn Trăn liền thấy thanh niên tóc vàng lấy ra một con dao, hung ác mà nhìn thanh niên cao ráo đứng cạnh cậu cô.

Lục Trăn Trăn bất chấp mấy chuyện khác, bắt đầu không màng tất cả chạy về phía cậu.

“Cô bị điên à? Bọn thanh niên đang đánh nhau, cô chạy vào trong làm cái gì?” Có người hảo tâm định giữ Lục Trăn Trăn lại, nhưng mà lại bị Lục Trăn Trăn dễ như trở bàn tay thoát ra.

“Thôi, mặc kệ cô ta!”

Bên tai Lục Trăn Trăn tràn ngập các loại thanh âm ồn ào, cô giống như ngựa đứt dây cương không ngừng chạy về phía trước.

Bốn phía xung quanh đều như chậm nửa nhịp, Lục Trăn Trăn rõ ràng thấy cậu cô dùng sức đẩy người thanh niên vóc dáng cao bên cạnh, con dao hướng về phía bụng của cậu cô.

Trong nháy mắt đó, không khi xung quanh Lục Trăn Trăn như chạy nhanh hơn, cô dùng hết sức túm lấy bình rượu trên bàn, chuẩn xác mà ném vào con dao trên tay người nọ.

“Toang” một tiếng, dao nhỏ rơi xuống mặt đất, Lục Trăn Trăn đá nó bay ra ngoài.

Lúc này mới thở hổn hển, trừng lớn hai mắt nhìn về phía cậu cô. Còn may, cô tới kịp, cậu nhỏ không có chết!



“Lục Trăn Trăn, ai cho cháu chạy tới đây!” Tiểu cữu cữu phẫn nộ mà hét về phía Lục Trăn Trăn.

“Cái gì vậy, rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Tên tóc vàng bị đoạt dao, bực bội mà cầm chai bia bàn bên cạnh, không quan tâm mà ném về phía Lục Trăn Trăn.

Cậu nhỏ phản ứng thực mau, dùng sức mà túm được Lục Trăn Trăn đang bị “dọa tới choáng váng” , quay người bảo vệ cô ở trong lòng ngực.

Lục Trăn Trăn lại muốn cản chai bia cua tên tóc vàng, nhưng đã không còn kịp rồi.

“Toang” một tiếng, chai bia nở hoa trên đầu cậu nhỏ, máu liền chảy dòng dòng.

Lục Trăn Trăn trừng lớn hai mắt nhìn cậu nhỏ ngã trên mặt đất.

Vận mệnh có thể thay đổi không? Cô đột nhiên về lại đoạn thời gian này, nếu không màng tất cả mà cưỡng cầu, vận mệnh có thể thay đổi không?

“Cậu nhỏ!” Lục Trăn Trăn rốt cuộc nhịn không được kêu ra tiếng.

Thanh niên cao cao vừa bị cậu nhỏ đẩy sang bên cạnh lập tức vọt lên, dùng sức mà đẩy tên tóc vàng ra. “Hoàng Mao Tử, con mẹ nó mày muốn gϊếŧ người à?”

Tên tóc vàng ném bình rượu lúc này mới tỉnh táo lại, hoảng loạn vô thố mà chạy ra ngoài.

Bọn họ đều là mấy tên côn đồ, tuy rằng thường xuyên gây chuyện đánh nhau, lại không muốn thật sự nháo ra mạng người.

Nhưng mà, hiện tại Từ Khải Chính còn sống sao?