Chương 5: Càng Đi Càng Xa

Lục Trăn Trăn sắp phát điên rồi, trong mắt cô không nhìn thấy đám người hỗn loạn xung quanh, cõng cậu nhỏ lên chạy ra bên ngoài.

“Aiz, cháu không phải cháu gái của Từ Khải Chính sao? Người nhỏ xíu như vậy, lấy đâu ra sức lực lớn như vậy?” Thanh niên cao kều một bên nói chuyện một bên che chở Lục Trăn Trăn chạy ra khỏi quán sủi cảo.

“Uy, cháu gái, cứ để chú cõng Từ Khải Chính đi!” Hắn muốn tiếp nhận, Lục Trăn Trăn lại như không nghe thấy gì, cõng Từ Khải Chính chạy về phía bệnh viện phụ cận.

Thanh niên kia nhìn Lục Trăn Trăn cố chấp như vậy, chỉ có thể hỗ trợ nâng Từ Khải Chính giảm bớt gánh nặng.

Tới bệnh viện, rất nhanh Từ Khải Chính đã được đưa vào phòng cấp cứu.

Lục Trăn Trăn cúi đầu ngồi ở ghế chờ bên ngoài phòng giải phẫu. Lúc này cô đã sớm ướt đẫm mồ hôi, tay và chân vẫn luôn phát run.

Thanh niên cao kều cầm chai nước ướp đi qua, chạm chạm vào tay Lục Trăn Trăn.

“Cháu ngoại gái, không phải cháu rất chán ghét cậu nhỏ mình sao? Mỗi lần vừa nhìn thấy Từ Khải Chính tựa như thấy kẻ thù. Huynh đệ trong bang bọ chú vẫn luôn đều thay Từ Khải Chính cảm thấy ấm ức. Hôm nay vừa thấy, kỳ thật cháu vẫn rất quan tâm người cậu này đi?”

Lục Trăn Trăn trở tay liền đẩy bay chai nước ra. Cô một câu đều nói không nên lời, nước mắt lập tức liền chảy xuống. Giờ phút này cô hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của bản thân.

“Aiz, không phải vừa rồi rất hung dữ sao? Như thế nào lại khóc rồi! Đầu Từ Khải Chính rất cứng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Đúng là trẻ ngoan chưa gặp phải chuyện lớn bao giờ.” Thanh niên cao kều thật sự không biết phải an ủi Lục Trăn Trăn như thế nào mới tốt.

Lục Trăn Trăn nghe xong lại đột nhiên đứng lên, dùng đôi mắt đầy nước mắt hung ác mà trừng hắn một cái.

“Anh thì biết cái gì? Không cẩn thận cậu tôi sẽ chết!”

Thanh niên cao kều bị bộ dáng này của Lục Trăn Trăn dọa sợ. “Aiz, cái con bé này rốt cuộc bị sao thế? Tôi lại không phải người đập đầu Từ Khải Chính! Tôi là anh em tốt của hắn, cháu có thể đừng nhìn tôi như kẻ thù hay không?”



Thanh niên cao kều kỳ thật cũng rất tức giận, hắn cũng muốn mắng Lục Trăn Trăn một trận, nha đầu này đang phát điên gì không biết? Nhưng nghĩ đến Từ Khải Chính đang nằm trong phòng giải phẫu lại ỉu xìu ngồi xuống. “Được rồi, là tôi sai, được chưa? Làm trưởng bối không nên chấp nhặt với hậu bối!”

Hắn nói xong liền cúi đầu ngồi ở trên ghế, Lục Trăn Trăn trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, mới ngồi xuống.

“Hay lắm, không hổ là cháu ngoại gái của Từ Khải Chính, điên lên thật dọa người! Trách không được Từ Khải Chính không thèm luyến tiếc bản thân, liều mạng kiếm tiền cho cháu! Bất quá, cháu ngoại gái, cháu óc thể bớt làm khó cậu của mình không? Cháu luôn luôn chỉ trích Từ Khải Chính không chịu đi chính đạo, cháu không để ý tới hắn, không nói chuyện với hắn lại còn nói không coi hắn là cậu. Nhưng sao cháu không suy nghĩ, hắn mới học cấp ba một năm, lại không có người nhà giúp đỡ, đau có cách nào khác kiếm tiền nuôi…… sinh hoạt?!”

Nghe thanh niên cao kều lải nhải, ngửi được mùi tanh của máu trong không khí, nhìn quần áo dính vết máu, lúc này Lục Trăn Trăn mới bình tĩnh lại.

Cô thật sự đã trở lại! Chỉ cần cứu được cậu nhỏ. Đi xong một bước này, tất cả mọi chuyện về sau liền dễ làm.

“Cậu của tôi khẳng định sẽ không sống như vậy nữa!” Lục Trăn Trăn nói như phát lời thề.

“Hắc, cháu ngoại gái, cháu cũng thật ngoan cố!”

Thanh niên cao kều tên là Cao Minh, là anh em tốt nhất của cậu nhỏ Lục Trăn Trăn.

Cha mẹ Cao Minh hàng năm đều làm buôn bán bên ngoài, đền bù thân tình bằng rất nhiều sinh hoạt phí cho Cao Minh. Tiền thuốc men của cậu Lục Trăn Trăn đều do Cao Minh thanh toán trước.

Giải phẫu cũng không mất nhiều thời gian, cậu nhỏ bị gây tê, cái gáy bị khâu 8 mũi. Trong quá trình phẫu thuật, cậu nhỏ vẫn luôn hôn hôn trầm trầm, không có tỉnh lại.

Bác sĩ nói giải phẫu không có vấn đề gì, lại dặn dò một số những chuyện cần lưu ý sau giải phẫu liền rời đi.

Lục Trăn Trăn lúc này mới hoàn toàn yên lòng. Cô ngồi ở bên cạnh giường bệnh nhìn sườn mặt trẻ trung của cậu nhỏ, tâm tình chậm rãi bình tĩnh xuống dưới.

Cao Minh kỳ thật nói không sai, sở dĩ cậu nhỏ vẫn luôn lăn lội như tên côn đồ, là bởi vì cậu không có bằng cấp, không có kỹ thuật, còn không có người giúp đỡ, tại huyện thành nhỏ này căn bản là tìm không được công việc thích hợp. Hơn nữa, cậu còn muốn chiếu cố Lục Trăn Trăn còn muốn kiếm thật nhiều tiền. Vì thế mấy năm nay, hắn đi trên con đường này càng đi càng xa.