Chương 14: Vặn Vẹo

“Thím Lưu, Lục Trăn Trăn không nói bừa. Ngày hôm nay, chính mắt tôi nhìn thấy Lục Trăn Trăn cõng cậu nhỏ của cậu ấy vào bệnh viện huyện! Từ Khải Chính bị thương rất nghiêm trọng, trực tiếp bị đẩy vào phòng giải phẫu. Lục Trăn Trăn cũng thật sự không có biện pháp, mới năn nỉ bạn của Từ Khải Chính đưa cậu ấy về nhà lấy học phí! Thím Lưu, Lục Trăn Trăn cũng không làm gì sai, thím cũng đừng trách bạn ấy! Từ Khải Chính rốt cuộc cũng có quan hệ huyết thống với Lục Trăn Trăn, xảy ra chuyện có thể mặc kệ sao?”

Từ Hữu Hòa cùng Lục Trăn Trăn cùng tuổi, bọn họ cũng là bạn học cũ, cùng trường mười mấy năm, Từ Hữu Hòa vẫn luôn cảm thấy Lục Trăn Trăn rất đáng thương.

Đặc biệt là sau khi lên cấp ba, Lục Trăn Trăn quả thực là học bằng cả sinh mệnh. Lục Trăn Trăn cơ hồ đem toàn bộ hy vọng đều để vào chuyện thi đại học.

Hiện tại thi đại học xong rồi, lấy trình độ Lục Trăn Trăn không có gì bất ngờ xảy ra cô ấy khẳng định có thể thi đậu một trường đại học tốt.

Vào loại thời điểm, Lục Trăn Trăn lại chịu đem học phí lấy ra chữa bệnh cho cậu mình. Chuyện này cần bao nhiêu dũng khí cơ chứ!

Chuyện này ngược lại làm Từ Hữu Hòa nhịn không được nhìn Lục Trăn Trăn với con mắt khác. Cũng chính vì nguyên nhân như thế, Từ Hữu Hòa không thể để Lưu quả phụ tại thời điểm này bôi đen Lục Trăn Trăn.

Tính toán của Lưu quả phụ cứ như vậy bị Từ Hữu Hòa đảo loạn, bà không thể không ra vẻ lo lắng hỏi.

“Là như vậy sao? Hữu Hòa, cháu thấy Trăn Trăn nhà thím ở bệnh viện sao?”

“Đúng vậy, thím Lưu, ban ngày cháu cũng ở bệnh viện huyện thăm bác cả cháu, gặp phải Lục Trăn Trăn vài lần!” Từ Hữu Hòa thực khẳng định mà nói.

“Nhưng đã tối muộn rồi, Trăn Trăn cũng không thể không trở về nhà chứ?” Lưu quả phụ vẫn mang vẻ mặt do dự.

“Cậu nhỏ bạn ấy bị thương rất nghiêm trọng, ở bệnh viện chăm sóc không phải thực bình thường sao?” Từ Hữu Hòa cường ngạnh mà đáp lời.

Thực mau liền có người tiếp lời nói: “Đúng ậy, năm trước cha tôi nằm viện tôi với vợ cũng ở bệnh viện chăm sóc! Lục Trăn Trăn đây là tẫn hiếu đạo, chuyện nên làm!”

Trong lúc nhất thời, Lưu quả phụ nghe mọi người nói, lại có chút hết chỗ nói rồi. “Tôi cũng chỉ lo lắng cho Trăn Trăn nhà tôi thôi!”

Tuy rằng Từ Hữu Hòa mới 18 tuổi, lại là người trẻ tuổi có tiền đồ hứa hẹn nhất trong thôn, đã từng viết văn được nhận khen thưởng của quốc gia, còn đã từng lên TV. Mọi người đều cảm thấy hắn là đứa nhỏ có tương lai tốt nhất Từ gia thôn. Từ phương diện nào đó, Từ Hữu Hòa rất được tín nhiệm.



“Được rồi, thím Lưu, bọn tôi đều biết việc này. Giờ đã tối rồi, mọi người vẫn nên về nhà ngủ đi! Thật sự không yên tâm, sáng sớm ngày mai, tôi tới bệnh viện huyện nhìn xem Lục Trăn Trăn ra sao!”

Từ Hữu Hòa vừa nói như vậy, rất nhanh mọi người liền giải tán.

Trên đường trở về, Lưu quả phụ không rên một tiếng mà đi ở phía sau con trai.

Lưu quả phụ mệnh thực khổ, rất nhỏ đã không có cha, mẹ lại bỏ theo người khá. Bà ta lớn lên cùng bà nội, bà nội bà ta lại hay đánh mắng rằng Lưu quả phụ mệnh không tốt. Mẹ bà ta bị cả thôn nóicả đời. Mọi người đều nói mẹ bà ta là quả phụ phong lưu, không chịu nổi tịch mịch, bỏ theo dã nam nhân.

Loại lời nói khó nghe này Lưu quả phụ đã nghe vài thập niên. Chờ đến lúc Lưu quả phụ cũng làm quả phụ, đã quyết tâm nhất định phải sống ra hình ra dạng, vô luận như thế nào cũng không để cho người trong thôn nói bà nửa câu không phải.

Tuy rằng bà ta làm rất nhiều chuyện không quá quang minh lỗi lạc, nhưng ít nhất mặt ngoài không có trở ngại đi?

Chỉ là bà ta trăm triệu không nghĩ tới, bà ta cẩn thận nhiều năm như vậy, con bé ngu ngốc Lục Trăn Trăn kia lại như đột nhiên thông suốt, một hai phải đối nghịch với bà ta?!

Nếu con bé đó dám phá hỏng thanh danh của bà, cũng đừng trách bà mẹ kế này hạ độc thủ.

Màn đêm hạ xuống, gương mặt hiền từ của Lưu quả phụ chậm rãi trở nên vặn vẹo.

Từ Hữu Hòa nương theo bóng đêm nhìn bà một cái, nhịn không được run lập cập. Quả nhiên, căn bản là không có mẹ kế lương thiện. Lưu quả phụ nuôi Lục Trăn Trăn chính là vì để lấy tiền Từ Khải Chính. Bà ta nhận được lợi, còn châm ngòi chia rẽ quan hệ của Lục Trăn Trăn cùng Từ Khải Chính.

Bất quá, nhìn Lục Trăn Trăn như vậy, cô đã làm hòa với cậu nhỏ của mình đi? Từ Hữu Hòa vui mừng mà nghĩ.

Cùng lúc đó, Lục Trăn Trăn ở bệnh viện nhịn không được hắt xì một cái, cũng không biết là có người nhớ cô hay đang mắng cô?

Lục Trăn Trăn bưng một chậu đến trước giường bệnh cậu nhỏ. Từ Khải Chính ngồi ở trên giường bệnh bất mãn mà nhìn cô.

“Lục Trăn Trăn, cháu nhanh về nhà đi, đừng loanh quanh ở trước mặt cậu hoa cả mắt! Cao Minh, Cao Minh, nhanh đưa cháu ngoại gái của tôi trở về, đã mấy giờ rồi!” Từ Khải Chính nhìn về phía Cao Minh kêu lên.