Chương 15: Cùng Nhau Nỗ Lực

Lục Trăn Trăn nhúng ướt khăn lông rồi đắp lên trên mặt hắn, sau đó chậm rãi lau. Cứ như vậy miệng Từ Khải Chính trực tiếp bị chặn lại.

Từ Khải Chính cau mày kép khăn lông xuống, dứt khoát tự mình động thủ lau mặt, hai ba cái liền lau xong. Lúc này mới tiếp tục nói:

“Lục Trăn Trăn, cháu có nghe cậu nói hay không? Kêu cháu nhanh về nhà đi, cong gái lớn như vậy, muộn như vậy sao có thể ở bên ngoài?”

Lục Trăn Trăn nhận khăn lông từ trong tay hắn rồi giặt lại, tiếp tục lau tay cho Từ Khải Chính. Từ Khải Chính trực tiếp cầm lấy khăn lông tự mình lau.

“Cậu nhỏ của cháu đâu có bị tàn phế? Đâu cần con bé như cháu ở lại hầu hạ dâu?” Ngữ khí Từ Khải Chính tuy rằng không tốt, vành mắt lại có chút đỏ lên.

Từ khi chị gái qua đời, đã không còn ai chăm sóc hắn như vậy.

Lục Trăn Trăn liền ngồi xổm xuống, cầm chân Từ Khải Chính đặt vào chậu nước.

Từ đầu đến cuối, Lục Trăn Trăn tựa như một hộ sĩ chuyên nghiệp, yên lặng mà chiếu cố cậu nhỏ vô cớ gây rối.

“Cậu đã nói không cần!” Từ Khải Chính nhỏ giọng nói.

Lục Trăn Trăn nhét ly nước súc miệng vào trong tay hắn, mới mở miệng nói: “Khi còn nhỏ, không phải cậu cũng rửa mặt, rửa chân cho cháu như vậy sao?”

“Đó là khi cháu còn nhỏ! Hiện tại cậu đã lớn thế nào rồi? Lại nói, cậu là cậu cháu, chăm sóc cháu là điều đương nhiên!” Từ Khải Chính cầm bàn chải đánh răng tiếp tục quát.

“Hiện tại cậu bị thương, cháu chăm sóc cậu cũng là đương nhiên!” Lục Trăn Trăn nâng con ngươi nhìn về phía hắn. Ánh mắt Lục Trăn Trăn nhu hòa lại cố chấp, không có chút thoái nhượng. Từ Khải Chính trừng mắt mắt to nhìn cô, cô một chút đều không sợ hãi.

Dưới ánh đèn, thế nhưng sườn mặt hai người bọn họ cực kỳ tương tự.

Trách không được mọi người đều nói cháu ngoại lớn lên giốngông cậu.

Cao Minh nhìn hai người bọn họ như vậy, rốt cuộc nhịn không được vui vẻ. Hắn cũng không biết, nguyên lai còn có thể đối phó với tính tình nóng nảy của Từ Khải Chính như vậy.



Lục Trăn Trăn rốt cuộc vẫn ở lại bệnh viện.

Ban đêm trong phòng bệnh có vẻ phá lệ an tĩnh, ngẫu nhiên hành lang còn truyền đến tiếng bước chân.

Lục Trăn Trăn ngồi ở trên ghế nằm, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn cậu nhỏ trong bóng đêm.

Ngày đầu tiên cô sống lại giống như sử dụng hết sự mạo hiểm cùng sốt ruột của của cả đời.

Ngày hôm nay có vẻ phá lệ dài, cô vẫn luôn không ngừng bận rộn, không thể có nửa điểm do dự hay chần chờ. Giống như chỉ cần dừng một chút, cơ hội trọng sinh lần này sẽ bị lãng phí. Cô chỉ có luôn luôn kiên định mà đi tiếp, mới có thể cữu vãn cậu nhỏ.

Thẳng đến giờ phút này, Lục Trăn Trăn hồi tưởng lại dao nhỏ và bình rượu liền có một loại cảm giác nghĩ mà sợ. Cô nhịn không được lén lút đi đến bên cạnh giường bệnh, vươn ngón tay sờ sờ dưới mũi cậu nhỏ, còn may vẫn đang hô hấp.

“Cậu nhỏ, về sau chúng ta cùng nhau nỗ lực, Mong cậu sẽ mãi bên cạnh cháu! Hết thảy đều sẽ trở nên tốt đẹp!” Lục Trăn Trăn nhỏ giọng nhắc đi nhắc lại.

“Cháu làm gì thế Lục Trăn Trăn? Bảo cháu về nhà thì cháu không nghe lời, ở bệnh viện sợ tới mức ngủ không được đi?” Từ Khải Chính trừng lớn đôi mắt, nhìn về phía cháu gái hắn oán giận nói.

Đôi bàn tay thô ráp của Từ Khải Chính lại gắt gao cầm chặt bàn tay nhỏ lạnh như băng của Lục Trăn Trăn. Tựa như khi bọn họ còn nhỏ vậy, mỗi lần Lục Trăn Trăn thương tâm khổ sở,cậu nhỏ luôn nắm lấy tay cô, an ủi cô, dắt cô đi qua đi.

“Vâng, cháu sợ. Cậu nhỏ, cháu thật sự sợ cậu sẽ chế,t! Cậu mà mất thì cháu sẽ không còn thân nhân!” Thanh âm Lục Trăn Trăn nhỏ đến mức cơ hồ nghe không thấy, lại mang theo một loại bi thương khó diễn tả.

Từ Khải Chính dùng một cái tay khác chụp lấy mu bàn tay cô.

“Cái con bé ngốc này, cứ suy nghĩ cái gì không đâu? Cậu nhỏ của cháu còn lâu mới chế.t! Lúc mẹ cháu qua đời, cậu đã đáp ứng rồi, cậu sẽ thay chị ấy nhìn cháu lớn lên, sao có thể mặc kệ cháu chứ? Trăn Trăn, cháu yên tâm đi, cậu nhỏ sẽ vẫn luôn ở bên cạnh cháu. Chỉ cần cậu còn, trên đời này không có ai dám khi dễ cháu!” Từ Khải Chính thực khí phách mà nói.

Đêm đã khuya, chỉ có ánh đèn ngoài hành lang có thể mang đến một chút ánh sáng. Lục Trăn Trăn giống cái bóng lẳng lặng mà đứng ở trước giường bệnh. Từ Khải Chính nhìn không rõ mặt cô, lại có một giọt nước rơi xuống mu bàn tay hắn, là nước mắt của Lục Trăn Trăn.

Trong lúc nhất thời, Từ Khải Chính đang có chút không biết làm sao, lại nghe thấy Lục Trăn Trăn dùng thanh âm nghẹn ngào nói: “Cậu nhỏ, đừng làm việc này nữa, sớm hay muộn sẽ xảy ra chuyện, chúng ta cùng nhau nỗ lực đợc không, tất cả mọi chuyện sẽ tốt lên? Cậu không cần lo lắng chuyện học phí của cháu, cháu sẽ nghĩ cách kiếm tiền. Cái đó…… Khi nào vào đại học cháu có thể kiêm chức làm thêm!”