Chương 16: "Được"

Mấy năm nay, Lục Trăn Trăn đã lặp đi lặp lại khuyên Từ Khải Chính rất nhiều lần. Từ Khải Chính chính không phải không biết, cháu ngoại gái muốn hắn sống một cuộc sống bình thường.

Nếu là bình thường, Từ Khải Chính khẳng định sẽ coi lời Lục Trăn Trăn như gió thổi bên tai, hắn nên làm gì thì vẫn cứ làm, chỉ cần có thể kiếm tiền hắn đều nguyện ý làm. Từ Khải Chính lại không biết, khi đứa nhỏ dùng ánh mắt như đang bị ủy khuất, không tiếng động mà chảy nước mắt khẩn cầu hắn, hắn sẽ trở nên rất mềm lòng, rất vô lực. Vô luận chuyện gì cũng sẽ đồng ý……

“Được!”

Vừa nói ra từ này, Từ Khải Chính liền muốn đánh vào miệng mình.

Không tiếp tục kiếm tiền, hắn sống kiểu gì? Nuôi sống Lục Trăn Trăn kiểu gì?

Từ nhỏ Lục Trăn Trăn đã học rất giỏi, tương lai phải học đại học rồi học lên nghiên cứu sinh. Hắn như thế nào cũng phải nghĩ cách làm ra tiền cho con be đi học.

Lục Trăn Trăn vẫn là đứa nhỏ, căn bản vẫn chưa hiểu lang bạt ngoài xã hội có bao nhiêu gian nan? Cô còn suy nghĩ người giống như hắn có thể tìm được công việc tốt nào chứ?

Cố tình, hắn lại đồng ý với Lục Trăn Trăn, con bé ngốc kia còn cười. Kể cả trong bóng đêm, hắn cũng có thể thấy rõ, khóe miệng Lục Trăn Trăn hướng cong lên, giống như trăng non.

Nhìn bộ dạng Lục Trăn Trăn ngây ngốc, Từ Khải Chính căn bản là nói không nên lời.

Đêm hôm đó, Từ Khải Chính bởi vì quá rối rắm, làm cách nào cũng không ngủ được, cố tình hắn còn không thể nằm ngửa.

Từ Khải Chính sầu lo vì tiền, cũng sầu lo vì tương lai của Lục Trăn Trăn.



Xem bộ dáng của Lục Trăn Trăn , cô thật sự tính toán về sausẽ ở cùng hắn. Cháu gái là sinh viên đại học, lại ở cùng một người cậu là côn đồ? Này sao được

Nhưng mà, nếu bảo hắn đuổi Lục Trăn Trăn đi, Từ Khải Chính lại luyến tiếc!

Rốt cuộc làm cách nào mới có thể quang minh chính đại kiếm rất nhiều, rất nhiều tiền đây?

Sáng sớm hôm sau, Lục Trăn Trăn ngoài ý muốn thấy bạn học cấp ba Từ Hữu Hòa ở bệnh viện.

Đời trước, khi Lục Trăn Trăn mở cửa hàng, Từ Hữu Hòa đã là luật sư ngẫu nhiên sẽ tới trong tiệm cô ăn một chút gì đó. Bọn họ có khi cũng sẽ nói chuyện vài câu.

Lục Trăn Trăn vẫn luôn cảm thấy cô và Từ Hữu Hòa là người của hai thế giới khác nhau. Từ Hữu Hòa mặc tây trang sang trọng, có một chiếc xe hơi nhập khẩu, sau 30 tuổi, liền biến thành nhân sĩ thượng lưu.

Lục Trăn Trăn kỳ thật cũng rất tốt, cô cũng có xe có phòng không thiếu tiền.

Nhưng đôi khi Từ Hữu Hòa trong lúc lơ đãng sẽ dùng một loại anh mắt đồng tình mà nhìn cô.

Đại khái chính là bởi vì ánh mắt như vậy, Lục Trăn Trăn trước sau chỉ có thể coi Từ Hữu Hòa trở thành khách hàng, đồng hương. Bọn họ rốt cuộc không thể trở thành bằng hữu.

Trọng sinh trở về, gặp lại thiếu niên Từ Hữu Hòa, làm Lục Trăn Trăn cảm thấy thực ngoài ý muốn.



“Cậu phải cẩn thận bà mẹ kế kia của cậu một chút. Bà ta thật biết diễn trò.” Từ Hữu Hòa đem chuyện phát sinh trong thôn ngày hôm qua kể cho Lục Trăn Trăn một lần.

“Mẹ tôi…… đại khái chỉ là lo lắng cho tôi đi! Cũng trách tôi, ngày hôm qua lúc tôi gọi điện thoại bà ấy không ở nhà, sau lại quên chuyện này!” Lục Trăn Trăn rũ mắt nói. Hàng lông mi thật dài che lấp toàn bộ cảm xúc cùng suy nghĩ của cô.

Có chút chuyện cần xử lý! Chỉ là cô thấy không cần thiết để cho người khác biết.

“Lục Trăn Trăn, cậu cứ như vậy, không có một chút lòng phòng bị người khác. Cậu luôn nghĩ người khác sẽ không có suy nghĩ xấu với cậu, nhưng thực tế bà ta sẽ làm như vậy! Tháng 9 sẽ phải vào đại học, cậu vẫn phải cẩn thận bà mẹ kế kia của cậu một chút! Rốt cuộc biết người biết mặt khó biết lòng!” Từ Hữu Hòa nói lời thấm thía mà khuyên Lục Trăn Trăn.

“Cảm ơn cậu, lớp trưởng. Ha hả……” Lục Trăn Trăn nhìn Từ Hữu Hòa thân thiện mà cười. Khi cô cười, đôi mắt liền biến thành vầng trăng nhỏ, còn mang theo một chút trẻ con.

Lục Trăn Trăn như vậy làm Từ Hữu Hòa càng lo lắng cho Lục Trăn Trăn.

“Aiz, cậu trả tiền thuốc men cho cậu nhỏ, vậy tiền học phí đại học của cậu phải làm sao bây giờ?”

“Tôi sẽ nghĩ cách!” Lục Trăn Trăn nhịn không được nhìn về phía ngoài cửa sổ. Cô rất muốn thật sự bắt đầu kiếm tiền!

“Lục Trăn Trăn, cậu nghĩ thật thoáng nha? Thi đại học xong, cậu liền thấy không cần nóng nảy đúng không?”

Từ Hữu Hòa đột nhiên cảm thấy Lục Trăn Trăn có điểm không giống với trước kia. Trước khi thi đại học Lục Trăn Trăn tựa như một động vật nhỏ liều chết giãy giụa, hiện tại Lục Trăn Trăn lại mang theo một loại bình tĩnh thong dong nói không nên lời.

Thật giống như cỗ đã hiểu rõ mọi chuyện trên đời, bất luận phát sinh chuyện gì cô đều có thể xử lý được.