Chương 22: Gặp Người Quen

Người thanh niên trừng mắt nhìn bánh rán trong tay, thử thăm dò cắn một miếng nhỏ. Bởi vì khống chế được mức lửa, cái bánh rán này có vỏ rất giòn, ăn vào miệng lưu hương. Hơn nữa hương vị tương ớt thật sự rất thơm, cả khoang miệng ngập tràn hương vị cay thơm kỳ lạ.

Người nọ nhai xong bán rán trong miệng, nhịn không được lại cắn một miếng to, ngay sau đó hắn liền bắt đầu không coi ai ra gì chỉ tập trung ăn bánh rán.

Mọi người đều nhìn ra hắn rất vừa lòng với chiếc bánh rán này. Nhưng hắn lại không thèm nói một câu, lại làm mọi người vây xem lo lắng suông.

Bánh rán ăn được một nửa, hắn mới chậm rì rì lấy ra tờ mười đồng từ trong túi ném vào thùng tiền của Lục Trăn Trăn.

“Cô làm thêm cho tôi 3 cái bánh rán giống vậy!”

“Được ạ!” Lục Trăn Trăn cười tủm tỉm mà đáp.

Lúc này, đã không cần đánh giá bánh rán của Lục Trăn Trăn ngon hay không, thanh niên xấu tính đã dùng hành động thực tế chứng minh rồi.

“Nói như vậy, bánh rán của cô bé này rất ngon à?” Có vị đại thúc nhịn không được hỏi.

“Ông tự mà đi bỏ tiền nếm thử? Ông thiếu mấy đồng tiền này sao?” Người thanh niên xấu tính quẹt miệng nhìn hắn.

“Trời, ăn nói kiểu gì vậy?”

“Người trẻ tuổi hiện tại thật không lễ phép!”

“Người già thì rất lễ phép đi!” Thanh niên xấu tính một bên cắn bánh rán một bên không khách khí mà mắng lại. Hắn một chút cũng không sợ giằng co với người khác.



Kể cả một đám người vây đánh hắn, hắn cũng không sợ hãi chút nào. Hắn chính là kiểu người sinh hoạt bừa bãi như vậy!

Ngược lại những người trung niên đó lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.

Vị đại thúc kia vốn đang muốn tìm bậc thang đi xuống, vừa thấy người chung quanh đã tranh nhau xếp hàng mua bánh rán. Hắn cũng nhanh đi qua tìm một vị trí tốt.

“Hừ, có chút gan này mà dám cãi nhau với ông đây!” Thanh niên xấu tính một bên ăn bánh rán một bên tiếp tục khıêυ khí©h.

“……” Người bên cạnh nhìn hắn nhíu mày, lại không ai tiếp tục để ý đến hắn.

Mặc kệ nói như thế nào, quán bánh rán của Lục Trăn Trăn rót cuộc náo nhiệt lên.

“Cô gái, cho tôi cái bánh rán!”

“Tôi cũng muốn một cái bánh rán!”

Người thanh niên xấu tính cắn bánh rán, một bên ăn một bên nói với Lục Trăn Trăn. “Toi thích ăn nong nóng giòn giòn, co căn thời gian làm cho tôi!”

Thái độ quá kém, như một ông lớn.

“Được rồi, tôi sẽ căn thười gian làm cho anh!” Lục Trăn Trăn sảng khoái đáp ứng. Lúc nói chuyện tay vẫn không dừng lại, cái bánh trong tay cô đã làm xong, trực tiếp đưa cho đại thẩm xếp hàng phía trước.

Mặc kệ nói như thế nào, người thanh niên xấu tính này, cũng coi như giúp cô quảng cáo thành công.

Quán bánh rán của Lục Trăn Trăn thuận lợi khai trương!



Tốc độ Lục Trăn Trăn làm bánh rất nhanhu, hương vị cũng rất ngon.

Có một người phụ nữ trung niên vừa tan tầm nhìn thấy có bán bánh rán, nhịn không được liền hỏi: “Cháu nhỏ như vậy, sao lại chạy ra đây bán bánh rán? Không định học gì àì?”

Kỳ thật bà cũng không có ý gì khác, chẳng qua ở trong mắt đại đa số mọi người, người buôn bán đích xác không có tương lai bằng đứa nhỏ được đi học. Sống trên đời, người vốn dĩ chính là chia làm ba bảy loại, đi học ít nhất có cơ hội phát triển hơn.

Lục Trăn Trăn hiểu ý người này, cho nên cũng không có để lời nói của bà ở trong lòng, chỉ hơi giải thích một chút. “Cháu mới vừa tham gia thi đại học xong. Đây cũng coi như trải nghiệm thực tiễn xã hội một chút, thuận tiện kiếm chút học phí.”

Lục Trăn Trăn vừa nói như vậy, lập tức khiến cho mấy người xếp hàng mua bánh rán có thêm vài phần hảo cảm. Ngay cả người thanh niên xấu tính cũng nhịn không được liếc nhìn Lục Trăn Trăn một cái.

“Đứa nhỏ này cũng thật hiểu chuyện! Bây giờ không có nhiều đứa nhỏ như thế!”

“Còn không phải sao? Còn biết vì chia sẻ với cho mẹ, đứa nhỏ này thật tốt!”

Đoàn người chính mồm năm miệng mười mà khen Lục Trăn Trăn, Lục Trăn Trăn ngượng ngùng. Có người trung niên đi giày da, cầm cặp công văn thấy đội ngũ náo nhiệt liền nhìn nhiều thêm chút, không khỏi chấn động.

“Này không phải là con gái lớn Lục gia sao? Sao cháu lại ra đây bán bánh rán?”

Người phụ nữ trung niên đi phía sau hắn, cũng đẩy đám người nhô đầu ra. “Trăn Trăn, không phải mẹ kế của cháu ở trong thôn nói, đập nồi bán sắt cũng sẽ cho cháu học phí sao? Sao cháu lại đi làm cái này?”

Lục Trăn Trăn ngẩng đầu, là kế toán của Từ gia thôn và vợ hắn, Vương Mỹ Lệ.

Vương Mỹ Lệ nhìn bộ dáng Lục Trăn Trăn không biết phải làm sao, liền nhịn không được lại mắng một câu. “Lưu quả phụ lại chỉ biết nói suông, người này đúng không phải người tốt! Tôi đã nói rồi Lưu quả phụ kia không tốt? Bà ta không chịu lấy ra tiền bồi thường của ba Lục Trăn Trăn đúng không? Cố tình mấy ông già các ông đều nói Lưu quả phụ không dễ dàng!”