Chương 23: Gặp Người Quen (2)

Vương Mỹ Lệ nói xong liện đập một cái lên bả vai kế toán thôn. Kế toán thôn ngẩng đầu vừa thấy, khuôn mặt nhỏ của Lục Trăn Trăn đã bị dọa trắng bệch, nghĩ mấy chuyện phát sinh thời gian gần đây, tức khắc liền cảm thấy cô bé này thật đáng thương.

“Trăn Trăn nha, mẹ cháu không có tới tỉnh thành tìm cháu sao? Một đứa nhỏ như cháu không cần phải như vậy, thật sự không đượcì các cô các bác trong thôn cũng có thể giúp cháu nghĩ cách nha!”

Lục Trăn Trăn thật ra cũng đang nghĩ cách đối phó với Lưu quả phụ. Cô cũng nghe ngóng từ chỗ Từ Hữu Hòa, Lưu quả phụ lăn lộn ở trong thôn như thế nào. Chỉ là Lục Trăn Trăn trăm triệu không nghĩ tới, cư nhiên lại gặp phải người cùng thôn ở chỗ này.

Không có biện pháp, Lục Trăn Trăn cắn cắn môi nhìn về phía bọn họ.

“Bác hai, mẹ cháu cũng không dễ dàng, nhà của chúng cháu còn có Lưu Căn Nhi với em trai nữa. Mẹ cháu cũng phải chăm sóc cho bọn họ nữa. Cháu có thể tự kiếm được tiền học phí, cháu đây là vừa học vừa làm, không phải bỏ học. Bác hai, bác gái, hai bác về lại thôn ngàn vạn lần đừng lại nói những việc này!”

Cô gái nhỏ mang vẻ mặt khẩn cầu mà nhìn hắn, làm cho kế toán thôn luôn nói thay Lưu quả phụ cảm thấy phá lệ áy náy. Lưu quả phụ bên kia luôn ám chỉ Lục Trăn Trăn học không giỏi, Lục Trăn Trăn bên này vẫn luôn giải thích thay Lưu quả phụ. Rốt cuộc ai tốt ai xấu, đã không cần nói cũng biết.

“Aiz, cháu đứa nhỏ này sao lại cứng đầu như vậy? Tiền bồi thường của ba cháu có bao nhiêu, dân quê chúng ta một năm có thể xài hết bao nhiêu tiền chứ, cháu làm học sinh xuất sắc mà không biết tính à? Mẹ kế của cháu còn vẫn luôn đòi tiền của cậu nhỏ cháu, bà ta căn bản không phải thiếu tiền đóng học phí cho cháu, mà là bà ta không muốn đóng! Đây còn không phải bắt nạt người thành thật sao?” Vương Mỹ Lệ tức giận bất bình mà nói.

Kế toán thôn thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, sắc mặt Lục Trăn Trăn càng ngày càng trắng bệch, vì thế lôi kéo bà xã quay đầu đi. “Việc này chúng ta về thôn rồi nói sau! Bà ồn ào như vậy có ích gì? Cứ như vậy, Trăn Trăn còn buôn bán gì được?”

“Còn buôn bán gì nữa, còn không nhanh về kêu Lưu quả phụ trả lại tiền thuộc về Lục Trăn Trăn mới phải!”

“Aiz, ngươi đàn bà này, tôi bảo bà đừng nói nữa! Đừng làm cho cô bé mất mặt nữa được không?” Thôn kế toán nhịn không được quát.

Đi xa rồi, Vương Mỹ Lệ còn đang nói: “Đứa nhỏ này cũng quá đáng thương! Lưu quả phụ thật đúng là thứ khong ra gì!”

Bị bọn họ náo loạn một trận, tâm tình vui vẻ do khai trương thuận lợi của Lục Trăn Trăn đã không còn.

Mất người xếp hàng mua bánh rán cũng an tĩnh xuống, mọi người đều nhịn không được dùng ánh mắt thương hại nhìn Lục Trăn Trăn. Vào đại học mẹ kế lại không cho học phí, thật sự hơi thảm. Cô bé lại tính toán tự mình nỗ lực kiếm học phí!



Người thanh niên xấu tính nhìn bộ dạng buồn rầu của Lục Trăn Trăn, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

“Trên đời này, có mẹ kế nào đối xử tốt với con riêng không cùng huyết thống sao? Nhìn là biết cô bị ngốc rồi, bị bán vài lần còn không biết, nói không chừng còn mang lòng cảm kích đâu?”

Người này đột nhiên bùng nổ, dọa Lục Trăn Trăn nhảy dựng. Qua một hồi lâu Lục Trăn Trăn mới nhỏ giọng nói: “Nhà tôi không như anh nghĩ đâu?”

“Còn không phải là cha cô đã chết sao? Cô ở cùng mẹ kế đúng không? Vậy cô càng không thể chịu thua trước mẹ kế! Cô cực kỳ ngu xuẩn, mới có thể tiếp tục ôm chờ mong nhiều như vậy?” Người thanh niên xấu tính khinh bỉ đâm một đao, hung hăng mà chém vào người Lục Trăn Trăn.

Hắn nói thẳng không cố kỵ đã lột trần sự thật đời trước của Lục Trăn Trăn.

“Nhà tôi không phải……” Lục Trăn Trăn định giải thích, lại bị trực tiếp đánh gãy!

“Cô còn tiếp tục như vậy, mẹ kế của cô sẽ vẫn luôn lấy chi ân dưỡng dục đè nặng cô, để cả đời này cô làm trâu làm ngựa cho bà ta, làm máy ATM. Cô còn ngây ngô cười hiếu kính bà ta! Nhân sinh như vậy có ý nghĩa sao?Cô bị ngốc à?”

“……”

Thanh niên xấu tính mạnh mẽ chọc thủng cuộc đời bi thảm kiếp trước của cô, Lục Trăn Trăn hoàn toàn không còn lời gì để nói.

“Loại người có tính cách mềm yếu như cô, xứng đáng bị ngươi ra khi dễ! Nói xem, có phải cô nghĩ dùng chân thành đối xử tử tế với người khác, người khác nên dùng thiệt tình báo đáp cô?”

Người này nói thật sự thật quá đáng, Lục Trăn Trăn cau mày nhìn về phía hắn. “Đích xác không phải mọi người đều sẽ dùng thiệt tình hồi báo. Đích xác mỗi ngày đều có những chuyện xui xẻo phát sinh, rất có thể sẽ chịu thương tổn, có một số người vô duyên vô cớ sẽ tìm anh gây phiền toái. Nhưng mà, thì sao? Anh không thể bởi vì đã chịu thương tổn, liền cảm thấy mọi người trên thế giới đều sẽ thương tổn anh! Chỉ cần lấy hết can đảm chân thành mà đối đãi với người khác, nhất định sẽ có người thật lòng thích anh, sẽ vô điều kiện mà đối xử tốt với anh!”

Ví dụ như cậu nhỏ của cô!