Chương 32: Sữa Đậu Nành (1)

“Cô nói dối! Chỉ là cô chưa gặp được thứ gì dụ hoặc, mới có thể nói ra như vậy!” Tên xấu tính nghe được đáp án, tựa như mèo bị dẫm đuôi, nhảy dựng lên đạp vào cái cây đại thu bên cạnh.

Lục Trăn Trăn bị hành động quá kích này của hắn làm hoảng sợ. Hình như hắn cũng tự ý thức được mình thất thố, hít một hơi thật sâu.

“Cũng vì cô vửa nghèo vừa đáng thương, là một cô thôn nữ, cô căn bản không có cơ hội gặp loại sự tình này! Cô liền tiếp tục ngây ngốc mà tồn tại đi!

Cái này, thật là không thú vị! Tôi đi nói vấn đề này với cô làm gì không biết?”

Thanh niên nói xong xoay người đi, vừa đi còn hơi hơi ngẩng đầu lên, một bộ dạng kiêu căng ngạo mạn. Chỉ là, cái chân vừa đá cây có hơi khập khiễng.

“Người này thật đúng là……” Rõ ràng hắn hỏi, cô trả lời hắn lại đột nhiên phát giận.

Lục Trăn Trăn thở dài, đẩy xe bánh rán đi về hướng khác.

Cũng không biết đi bao lâu, tên xấu tính đi lên cầu vượt.

Ở dưới chân hắn, người đến người đi, ngựa xe như nước, giống như mọi người đều rất bận, chỉ có một mình hắn lẻ loi mà đứng ở cửa thành cũ kỹ lại xa lạ.

Hắn giống như tự nói với bản thân: “Đồ ngốc, mặc kệ là người thân hay bằng hữu, cuối cùng vẫn là sẽ phản bội mày thôi, đây là bản tính của con người! Trên thế giới này, tiền có thể mua tất cả mọi thứ, một ngày nào đó thôn cô đó sẽ minh bạch!”

Lúc này, Lục Trăn Trăn vừa lúc đẩy xe bánh rán phía dưới cầu vượt, hắn liếc mắt một cái liền thấy cô.

Cô gái gầy nhỏ đẩy một chiếc xe ba bánh, hình ảnh này thấy thế nào cũng làm người ta cảm thấy không vừa mắt.



Từ Khải Chính vừa vặn nghênh diện đi tới, Lục Trăn Trăn cũng nhìn thấy cậu nhỏ.

“Cậu nhỏ, sao cậu lại ra viện rồi?”

“Không phải cậu tự tiện ra ngoài, bác sĩ nói cậu khôi phục không tồi, có thể xuất viện sớm! Trăn Trăn, từ hôm nay trở đi, cậu cũng đi bán bánh rán với cháu!” Từ Khải Chính tự nhiên nói.

“Cậu nhỏ, vết thương này của cậu lại nghỉ thêm hai ngày đi. Vừa vặn, cháu đang định cải tiến bánh rán một chút, thêm chút rau xà lách, thêm chút chân giò hun khói gì đó. Hai ngày này vừa lúc để cháu làm thử! Cậu nhỏ, mấy ngày nữa, chúng ta cùng nhau đi bán, chúng ta sẽ bán bánh rán ngon nhất huyện thành!” Vẻ mặt Lục Trăn Trăn hưng phấn mà nói.

“Bánh rán ngon nhất sao? Tốt thì tốt, bất quá bánh rán thêm rau xà lách cùng chân giò hun khói sao?”

“Aiz, cậu nhỏ, bỏ thêm nguyên liệu hay chân giò hun khói hương vị sẽ không giống nhau. Về đến nhà, cháu làm thử, cậu ăn sẽ biết!”

Chờ sau năm 2000, có nơi bắt đầu bán bánh rán kẹp thịt, có địa phương vẫn bán bánh truyền thống. Lục Trăn Trăn chỉ tính toán bán một ít loại bánh rán “cải tiến” sớm hơn chút!

“Được, vừa lúc cậu còn chưa được ăn thử bánh rán cháu làm đâu!” Từ Khải Chính cũng rất cao hứng.

“Chờ bánh rán chân giò hun khói thành công, cậu nhỏ cũng thành thạo cách làm bánh rán, chúng ta có thể đẩy hai cái xe bánh rán.

Cậu nhỏ, kỳ thật, cháu còn phát hiện một chỗ đặc biệt thích hợp bán bánh rán. Đến lúc đó, chúng ta chia thành hai bên bán bánh rán, khẳng định có thể kiếm rất nhiều tiền!”

“Cái gì, chúng ta không bàn cùng nhau sao?” Từ Khải Chính còn định đi cùng để chăm sóc cháu gái.

“Dạ, bán bánh rán một người là đủ rồi! Đúng rồi, cậu nhỏ, cháu còn phải huấn luyện cho cậu nữa!”

“Cái gì? Còn phải huấn luyện nữa?”



“Đương nhiên, bán bánh rán cũng là một nghề!”

Lục Trăn Trăn đi bên cạnh cậu nhỏ, cười đến vô tâm không phổi. Thật giống như không có một chút phiền não nào, cô thậm chí không nhắc tới chuyện mẹ kế chạy tới gây chuyện với cậu.

Thanh niên xấu tính cúi đầu, nhìn gương mặt tươi cười ngây ngốc của Lục Trăn Trăn. Không biết vì cái gì, hắn đột nhiên có chút hâm mộ bọn họ.

“A Hiếu!” Cách đó không xa có người kêu tên của hắn, hắn lại không có không quay đầu lại, vẫn luôn híp mắt nhìn Lục Trăn Trăn cùng cậu nhỏ của cô chậm rãi đi xa.

“A Hiếu, sao cậu không ăn sáng liền chạy ra đây!”

“Khi nào đến lượt anh quản chuyện của tôi?!” Hắn lãnh đạm nói.

Rốt cuộc là do hắn chọn sai người, người thân bằng hữu, mọi người đều sẽ phản bội hắn?

Ngày hôm sau Từ Khải Chính xuất viện, sáng sớm Lục Trăn Trăn đi bán bánh rán. Bởi vì là thứ bảy, người không đông như ngày làm việc trong tuần.

Lúc Lục Trăn Trăn chuẩn bị đẩy xe về nhà, thanh niên xấu tính lại đi dép lào tới mua bánh rán.

Lúc này đây, hắn như đang giận dỗi, không có chủ động nói chuyện với Lục Trăn Trăn.

Lục Trăn Trăn cũng không có lời gì để nói. Hai người liền an tĩnh đứng như vậy, một người rán bánh rán một người mang vẻ mặt nhàm chán mà chờ.

Bọn họ vốn dĩ chính là ngẫu nhiên tương ngộ, còn không tính là người quen, chỉ là mấy ngày nay nói chuyện nhiều chút. Thanh niên xấu tính vốn là dân đi bụi, nói không chừng ngày mai sẽ rời đi.