Chương 35: Tiền

Tựa như cậu nhỏ đã nói vậy, đã là anh em thì cả đời đều là anh em.

Cả ngày này, Từ Khải Chính đều chìm đắm trong không khí vui vẻ.

Vốn dĩ Từ Khải Chính còn lo lắng Lục Trăn Trăn bán bánh rán không kiếm được tiền. Nếu thực sự không được, thì phải tìm đường khác kiếm tiền?

Chờ đến khi Lục Trăn Trăn lấy tiền bán bánh rán ra, nộp lên cho hắn, Từ Khải Chính liền trợn tròn mắt.

Ngày Lục Trăn Trăn buôn bán tốt, bán một buổi sáng, một buổi đêm tổng cộng bán được hơn 100 cái bánh rán, trừ đi phí tổn có thể kiếm được khoảng 200 đồng!

Vào cuối tuần, sinh ý không tốt, Lục Trăn Trăn cũng bán được hơn 30 cái bánh.

Từ Khải Chính thật không nghĩ tới, quán bánh rán nhỏ cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

Cứ duy trì được như vậy, khoản tiền viện phí hơn 4000 đồng thực sự có thể kiềm về trong 2 tháng. Về sau, hắn dựa vào việc bán bánh rán cũng có thể cho Lục Trăn Trăn đi học.

Nghĩ đến đây, Từ Khải Chính cũng bắt đầu nghiêm túc hơn trong việc bán bánh rán.

Sau đó, hắn liền phát hiện bán bánh rán cũng rất vất vả. Lục Trăn Trăn vì kiếm tiền, mỗi ngày đều phải thức dậy lúc 4 giờ sáng chuẩn bị bột nhão, sơ chế nguyên liệu. Hơn 6 giờ thì đẩy xe bánh rán xuất phát, Từ Khải Chính đau lòng cháu gái, liền cướp công tác chuẩn bị của Lục Trăn Trăn.



Thật ra hắn còn muôn tranh luôn công việc rán bánh, nhưng như lời Lục Trăn Trăn nói, làm bánh rán là một nghề. Không khống chế được độ lửa tốt, bánhsẽ bị nhão, không thể ăn.

Từ Khải Chính cũng có căn bản trong việc nấu ăn, Lục Trăn Trăn cầm tay dạy hắn, hắn cũng luyện hai ngày, bánh rán mới có chút ra hình ra dạng.

Lúc này, Lục Trăn Trăn đã bắt đầu thêm đồ ăn cải tiến bánh rán, thêm lạp xưởng.

Từ Khải Chính thử đi theo Lục Trăn Trănmột ngày, liền phát hiện Lục Trăn Trăn làm việc mau tay nhanh mắt, căn bản là không cần hắn hỗ trợ. Tựa như Lục Trăn Trăn nói, một xe bánh rán một người là đủ rồi.

Hơn nữa, Lục Trăn Trăn tay chân bận rộn, nhưng miệng cũng không nhàn rỗi, một bên rán bánh một bên nói chuyện phiếm với khách hàng, đối với ai cũng cười tủm tỉm, thái độ cũng đặc biệt nhiệt tình.

Từ Khải Chính liền phát hiện rất nhiều người cuối tuần cũng cố ý đi ra xe bánh của Lục Trăn Trăn, ủng hộ việc buôn bán của cô.

Từ Khải Chính nhịn không được hỏi: “Lục Trăn Trăn, cháu học được mấy việc này từ đâu thế?”

“Cậu nhỏ, cậu không phát hiện sao? Bởi vì mẹ kế của cháu biết ăn nói, gương mặt luôn tươi cười với người khác, người trong thôn chúng ta đều nói bà ấy là người tốt! Năm trước, mẹ kế của cháu còn được lên TV đúng không? Làm nhân vật truyền cảm hứng, còn rất có danh tiếng trong huyện chúng ta. Nhưng thực tế, bà ấy là dạng người gì, đâu ai biết?

Suy nghĩ xa một chút, chúng ta tới làm ăn buôn bán cũng tươi cười chào hỏi người khác, thái độ tốt một chút, bọn họ cũng sẽ thích ủng hộ việc làm ăn của chúng ta hơn! Hơn nữa, rất nhiều chuyện, nếu cậu không nói thì đâu ai biết bánh cậu bán có ngon hay không? Ai mua đồ của cậu chứ? Ngon đến mấy mà không ai biết thì có tác dụng gì. Tục ngữ không phải nói sao, đứa nhỏ khóc mới có sữa ăn, cũng là đạo lý tương tự!”

Lục Trăn Trăn đúc rút kinh nghiệm buôn bán, kinh nghiệm sống mười mấy năm nói cho cậu nhỏ.

Từ Khải Chính nghe xong sửng sốt. “Tóm lại là cháu học từ Lưu quả phụ?”



“Cậu nhỏ nói thế là sai rồi, mấu chốt không phải là học từ ai, mà là cháu học cái gì? Chỉ cần là thứ hữu dụng, chúng ta phải học từ người khác. Mặc kệ người kia là đối thủ một mất một còn với mình cũng phải học; học giỏi, lại lấy ra đối phó bà ta, không phải rất có ý tứ sao?” Lục Trăn Trăn ám chỉ với cậu nhỏ.

“Được, Lục Trăn Trăn, cậu cũng không biết, con bé này từ khi nào trở nên gian xảo như vậy!” Từ Khải Chính nhịn không được sờ sờ đầu Lục Trăn Trăn đầu.

“Từ khi cháu biết mẹ kế cầm tiền của cậu nhỏ, còn châm ngòi ly gián quan hệ của cậu cháu chúng ta, cháu liềnhọc cách giảo hoạt!” Nói tới đây, đáy mắt Lục Trăn Trăn lướt qua một bóng ma.

“Ngươi đứa nhỏ này thật đúng là, cậu nhỏ không cần chái lo lắng!” Từ Khải Chính đau lòng mà nhìn Lục Trăn Trăn.

“Cậu nhỏ, là cậu quá thiện tâm! Cậu ngay thẳng, nhưng người ta lại không ngay thẳng như cậu. ngấm ngầm giở trò.”

“Phốc……” Từ Khải Chính lập tức muốn phun.

Rốt cuộc là sai chỗ nào? Chẳng lẽ hắn diễn trò trước mặt Lục Trăn Trăn quá mức rồi?

Hắn coi Lục Trăn Trăn như con, một chút không tốt cũng không dám để cô biết. Con bé lại tưởng hắn là đầu đất?!

Nhưng thực tế, hắn chính là một tên lưu manh đấy? Hắn Từ Khải Chính có gì mà không dám làm?

Cũng chỉ có Lục Trăn Trăn cảm thấy hắn thiện lương, thôi, hắn liền tiếp tục xây dựng hình tượng thiện lương trước mặt đứa nhỏ vậy!