Chương 34: Tình Cảm

Từ Khải Chính xuất viện. Như lúc trước đã nói, Lục Trăn Trăn sẽ nấu một bàn tiệc, mời bạn của cậu nhỏ một bữa.

Lục Trăn Trăn vốn không có nhiều tiền, tiền học phí cũng chưa đủ. Mấy anh em của Từ Khải Chính sao có thể để cô tiêu tiền?

“Cháu gái có tâm ý là đủ rồi, là đủ rồi!”

“Vốn dĩ chúng ta tính toán tới tiệm ăn, số tiền này vẫn còn, mua đồ ăn có thể đủ?”

“Đúng đúng, nghe Tiểu Cao nói cháu gái nấu ăn rất ngon, chúng ta xem như có lộc ăn!”

Từ Khải Chính cũng nói: “Đều là người trong nhà, Trăn Trăn cháu không cần khách khí.”

Lục Trăn Trăn cũng đành đồng ý. Chờ cô đi bán bánh buổi sáng về, ở trong phòng bếp xếp đầy gạo, dầu, trứng gà, thịt, đồ ăn linh tinh, dù có 30 người tới cũng ăn không hết.

Cô liền hiểu ra, kỳ thật bọn họ mua mua tới cho cô và cậu nhỏ ăn. Cô và cậu nhỏ không chịu nhận tiền, bọn họ liền dùng phương thức này trợ cấp một chút.

Lục Trăn Trăn nghĩ vốn mấy thanh niên này ngày thường hay đánh nhau, trong lòng nhịn không được có chút chua xót.

Lục Trăn Trăn quyết định lấy ra tay nghề kiếm ăn của mình, làm một bàn đồ ăn thật ngon, chiêu đãi mọi người.

Từ Khải Chính không muốn cháu gái mệt nhọc, cũng cùng Lục Trăn Trăn vào bếp.

Ông ngoại Lục Trăn Trăn là đầu bếp ở nông thôn, có thể nấu ăn cho mấy trăm người, làm bữa tiệc ăn liền ba ngày.



Từ Khải Chính cùng Lục Trăn Trăn cũng coi như là được lớn lên trong phòng bếp. Thười điểm Lục Trăn Trăn còn chưa hiểu chuyện, Từ Khải Chính đã mang theo cô cùng nhau làm vằn thắn.

Tới hiện tại, hai người hợp tác nấu ăn, phối hợp rất tốt.

Vết thương của Từ Khải Chính chưa hoàn toàn khỏi, nên Lục Trăn Trăn làm chủ bếp. Từ Khải Chính cắt sẵn nguyên liệu, tốc độ phi thường nhanh, cắt đồ ăn lớn mỏng đều tăm tắp. Lục Trăn Trăn bên này xào rau cũng ra dáng ra hình.

Nhóm thanh niên đứng ở cửa bếp, nhìn Từ Khải Chính cùng Lục Trăn Trăn nấu cơm đều choáng váng.

“Không thể tưởng được, Chính ca còn có tay nghề này? Cháu gái cũng rất lợi hại nha?”

“Ai, Chính ca chính là mệnh quá khổ, bằng không lăn lộn đến bây giờ, nói không chừng hắn đã thành đầu bếp rồi?”

“Lúc Chính ca học cáp ba, không phải học cũng không tồi sao? Nếu lúc trước không thôi học, phỏng chừng cũng giống cháu gái rồi?”

“Mấy người không có việc gì nói hay sao? Hiện tại cũng không kém nha, Chính ca chúng ta về sau phải đi bán bánh rán!” Cao Minh tiếp lời.

“Đúng rồi, bán bánh rán kỳ thật cũng khá tốt! Tự mình buôn bán, không cần làm công cho người khác. Về sau chúng ta đi chiếu cố quầy hàng của Chính ca và cháu ngoại gái!”

Mấy tên nhóc mồm năm miệng mười, không có người chỉ trích chuyện Từ Khải Chính rời bang.

Anh em có công việc đứng đắn, đối với bọn họ là chuyện tốt.



Đúng 12 giờ trưa, tất cả đồ ăn được bưng lên bàn.

Lục Trăn Trăn cùng Từ Khải Chính làm dạng tiệc thường thấy ở nông thôn, có tám chén lớn, gà, cá, giò, thịt kho tàu, thịt viên, lại thêm ba món xào rau. Trong thôn cưới xin ma chay gì, đều thích nấu tiệc kiểu như vậy.

Ở ngồi đều là bạn tốt của Từ Khải Chính, tổng cộng bảy người, Lục Trăn Trăn cũng ngồi ở bên cạnh Từ Khải Chính, vừa lúc đủ một bàn.

Chính thức khai tiệc, Từ Khải Chính đứng lên kính rượu mọi người, liên tiếp uống ba ly. Này kỳ thật liền coi như Từ Khải Chính rửa tay gác kiếm.

“Mấy năm nay, anh em chúng ta đều cùng nhau lăn lộn. Về sau, Từ Khải Chính tôi sẽ không đi cờ bàc, cũng không đi xem bãi nữa. Tôi tính toán kiếm ăn cùng cháu gái.

Nhưng đã là anh em thì cả đời vẫn là anh em, tình cảm huynh đệ chúng ta không thể đứt, sau này có anh em nào có chuyện cần giúp cứ tìm Từ Khải Chính, tôi tuyệt đối không nói hai lời!”

Trong lúc nhất thời, trên người Từ Khải Chính mang theo một cổ hào hùng. Hắn thốt ra lời này, tất cả mọi người trên bàn đều đỏ mắt.

“Được rồi, Đại Chính đừng nói nữa, hôm nay các anh em đều đang vui vẻ!”

“Đúng đúng, Chính ca và cháu ngoại gái làm cho mọi người nhiều món ngon như vậy, hôm nay chúng ta tới ăn là chính!”

“Chính ca, về sau có chuyện gì cứ thông báo với anh em một tiếng! Ở chỗ này, không ai dám khi dễ cháu gái của chúng ta!”

Trong lúc nhất thời, đám thanh niên đều sôi nổi, mọi người đều tận tình uống rượu dùng bữa, nói chuyện phiếm khoác lác. Bọn họ dùng phương thức này, để tạm biệt Từ Khải Chính rời bang.

Lục Trăn Trăn ngồi ở một bên đột nhiên đã bị loại tình nghĩa này đả động. Cô không cảm thấy cậu nhỏ có những người anh em như này thì có cái gì mất mặt, ngược lại cảm thấy có bằng hữu như vậy là một chuyện thực sự may mắn.