Chương 37: Cảm Nắng

Nhìn quầy hàng Từ Khải Chính chậm rãi đông lên, hắn còn luôn nói nói cười cười, Lục Trăn Trăn lén đi theo cũng thở phào.

Cậu nhỏ đã thuận lợi khai trương, kế tiếp hết thảy liền dễ làm.

Lục Trăn Trăn vẫn luôn cảm thấy, cậu nhỏ của cô rất thích hợp buôn bán. Sự thật chứng minh, suy nghĩ của Lục Trăn Trăn ý quả thật không sai.

Xem xong rồi, Lục Trăn Trăn liền tính toán về nhà, chờ tin tức tốt của cậu nhỏ.

Chỉ là cô mới vừa đi đến ngã rẽ, liền thấy tiểu thiếu gia xấu tính đứng ở ven đường trừng mắt nhìn cô, Lục Trăn Trăn thình lình bị dọa sợ.

“Sao hôm nay cô không đi bán bánh rán? Buôn bán thì phải kiên trì biết không? Cô cứ đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày như vậy, sao có thể buôn bán tốt được?” Tiểu thiếu gia đi đến trực tiếp nói Lục Trăn Trăn, Lục Trăn Trăn bị mắng đến mức há hốc mồm.

“Hôm nay cậu nhỏ của tôi cũng đi bán bánh rán, cho nên tôi qua xem tình hình! Nhưng mà, sao anh lại ở đây?” Ngữ khí Lục Trăn Trăn nói chuyện rất bình thản, cũng không chấp nhặt với hắn.

Mấy ngày nay, tiểu thiếu gia đúng giờ lại tới quầy bánh rán của Lục Trăn Trăn, luôn làm vị khách cuối cùng mỗi ngày của quầy bánh rán; lúc không có mặt cậu nhỏ của Lục Trăn Trăn, hắn sẽ nói vài câu với Lục Trăn Trăn, nghiến răng nghiến lợi mà giáo giáo Lục Trăn Trăn đạo lý làm người, nói cho cô biết thế giới rất đáng ghê tởm, làm người không được mềm yếu như bánh bao thịt!

Lục Trăn Trăn luôn dựng lỗ tai nghe, lại trước sau không đáp lời hắn. Tiểu thiếu gia quả thực vì Lục Trăn Trăn không hiểu chuyện mà rầu thúi ruột.

Khi có mặt cậu nhỏ, tiểu thiếu gia mua hai bánh rán liền chạy lấy người, một bộ dáng lạnh lùng, cũng không nhiều lời.



Lục Trăn Trăn đã sớm quen tính cách của tiểu thiếu gia, biết người này bộc tuệch. So sánh với những người ngoài mặt thì tươi cười nhưng sau lại đâm dao sau lưng bạn; thật ra Lục Trăn Trăn thích lui tới với những người như tiểu thiếu gia này hơn.

“Cô nói tôi sao? Tiểu gia không mua được bánh rán nên đói bụng!” Tiểu thiếu gia bất mãn mà nhìn Lục Trăn Trăn, im bặt không nhắc tới lý do hắn xuất hiện ở khu phố cũ bên này.

Tiểu thiếu gia cảm thấy Lục Trăn Trăn chính là đầu gỗ, mặc kệ hắn nói như thế nào, Lục Trăn Trăn vẫn mang dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng, quả thực hết đường cứu.

Nhưng mà, rõ ràng đã thảm như vậy, cha mẹ mất sớm, mẹ kế đối xử không tốt, thậm chí không muốn ra tiền cho cô học đại học. Có ông cậu trẻ tuổi đánh nhau, gây chuyện bị thương nằm viện, tiền thuốc men cũng là Lục Trăn Trăn nghĩ cách. Còn có đứa em trai 8 tuổi, về sau cũng cần Lục Trăn Trăn chiếu cố. Lục Trăn Trăn lại làm như không có việc gì, cười đến vô tâm không phổi, cười đến vẻ mặt hạnh phúc?

Người như vậy chính là đồ ngốc, tiểu thiếu gia âm thầm mắng thầm Lục Trăn Trăn. Nhưng mà, mỗi lần thấy Lục Trăn Trăn cười, tim hắn lại luôn nhảy loạn.

Tiểu thiếu gia nghĩ, hắn nhất định là bị cảm nắng đi?

Càng làm cho hắn buồn bực chính là, không phải “bánh bao thịt” này yêu thầm hắn sao? Người đang ở ngay đây, nhưng trừ bỏ tặng một chai sữa đậu nành lạnh, cô ta lại không tỏ vẻ gì hết nữa??

“Vậy bằng không, tôi mời anh ăn sáng nhé ?” Lục Trăn Trăn tốt tính mà nói.

“Cái gì? Cô mời tôi ăn sáng?” Trong phút chốc, mắt tiểu thiếu gia sáng rực lên.

Dưới ánh mắt chăm chú chờ mong, đôi mắt Lục Trăn Trăn muốn rớt ra. Cô có ảo giác, trên đầu tiểu thiếu gia xấu tính mọc ra hai cái tai lông xù. Phía sau còn có cái đuôi lông xù to, vẫn luôn hướng về phía cô vẫy vẫy!



“Ừ, tôi mời anh!” Lục Trăn Trăn cúi đầu. Nhất định là mấy ngày nay, cô luôn thầm gọi hắn là Tiểu Cẩu Tử, mới như vậy?!

“Vậy tôi phải nói trước, tiểu gia ăn cái gì cũng phải chú ý, không đủ cấp bậc thì không ăn, liền tới tiệm kia đi?” Tiểu thiếu gia ngạo khí mà chỉ tiệm đối diện đường cái.

Có tâm ý là được rồi, đến lúc đó, Lục Trăn Trăn không có tiền hắn trả cũng không sao.

Lục Trăn Trăn quay đầu vừa thấy, là tửu lầu lớn nhất huyện thành, tòa tửu lầu kia cũng nổi tiếng nhất huyện bọn họ.

“Vậy thật là thực xin lỗi, tôi không có nhiều tiền như vậy. Vậy anh xem, cửa hàng kia thì thế nào?” Lục Trăn Trăn chỉ hướng ngược hướng.

Tiểu thiếu gia vừa thấy, trên bảnh hiệu đề bánh bao Lão Mã, là một nhà tiệm thức ăn nho nhỏ.

“Đã nói tiểu gia không ăn cái loại này……”

Hắn còn chưa nói xong, đã bị Lục Trăn Trăn đánh gãy.

“Còn chưa đến 10 giờ, có bánh bao thêm phần cháo, cháo nhà này nấu rất thơm!”

“……”