Chương 38: Vết Bớt

Năm phút sau, tiểu thiếu gia bắt chéo chân ngồi ở trong tiệm bánh bao Lão Mã. Lục Trăn Trăn bưng tới một cái bánh bao lớn, hai chén cháo bí đỏ còn có một bát dưa chua.

Tiểu thiếu gia chọc chọc bánh bao thịt. “Một cái bánh bao không đủ ăn, lại đi mua thêm một cái đi!”

Lục Trăn Trăn đột nhiên cúi đầu về phía hắn, nói khẽ: “Lại múc thêm ba chén cháo tuyệt đối đủ rồi! Nhà này múc thêm cháo không tốn tiền, có bốn loại cháo, anh có thể nếm thử cả 4 vị!”

“Phốc……” Trách không được Lục Trăn Trăn không cả gọi bánh bao cho bản thân!

Tiểu thiếu gia cạn lời mà nhìn Lục Trăn Trăn ở trước mặt hắn tỏ vẻ khôn lỏi chiếm tiện nghi nhỏ, nhưng hắn lại không thấy chán ghét mà bỏ đi.

Hắn tâm tựa như sinh bệnh, tim lại bắt đầu không quy củ mà thình thịch loạn nhảy. Đây là bị cảm nắng sao?

Thời tiết quá nóng, trên đầu hắn đã bắt đầu đổ mồ hôi, mặt cũng có chút đỏ lên.

Phương thức lấy lòng người khác của các cô gái nông thôn, sao lại thuần phác đáng yêu nwh vậy?

Ngồi ở phía đối diện, Lục Trăn Trăn đã bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn cháo. Nhìn ra được, cô thật sự thích cháo nhà này.

Nhìn ra cô thích cháo nhà này, tiểu thiếu gia ngồi ở đối diện, cũng giống Lục Trăn Trăn bắt đầu ăn.

Một chén cháo rất nhanh đã được xử lý, lúc tiểu thiếu gia đang do dự múc thêm cháo kiểu gì. Lục Trăn Trăn đứng dậy, cầm lấy chén của hắn.

“Tôi múc thêm một chén cho anh nhé? Còn cháo khoai lang đỏ, cháo đậu xanh, cháo gạo kê, anh muốn loại nào?”

“Cô ăn loại nào?”



“Khoai lang đỏ.”

“Cũng lấy cho tôi một chén cháo khoai lang đỏ!”

Rất nhanh đã múc xong cháo khoai lang đỏ, nhìn Lục Trăn Trăn cúi đầu ăn cháo, tâm tình tiểu thiếu gia đột nhiên trở nên rất tốt.

Một chén cháo nho nhỏ, đã có thể làm cco gái đối diện lộ ra biểu tình hạnh phúc như thế. Cô cũng thật quá dễ dàng thỏa mãn.

Nhưng cố tình ăn ở cửa hàng nhỏ này, hắn lại thấy đồ ăn ngon hơn ở khách sạn lớn.

Tiểu thiếu gia cũng bắt đầu vùi đầu ăn, hắn thậm chí tự đi múc thêm ba chén nữa. Ba chén cháo vừa xuống bụng, hắn kỳ thật cũng thấy no no rồi.

Lục Trăn Trăn nói có thể ăn bốn loại cháo, nhưng thực tế, cô cũng chỉ ăn hai chén.

Mùa hè vốn dĩ rất nóng, cửa hàng này cũng không có điều hòa.

Bọn họ lại ăn cháo. Tiểu thiếu gia sớm đã chảy mồ hôi ướt cả lưng.

Ngồi ở đối diện, Lục Trăn Trăn cũng thấy nóng, nhịn không được một bên quạt quạt, một bên vé tóc lên.

Tiểu thiếu gia lúc này mới thấy, trên vầng trán trơn bóng của Lục Trăn Trăn có một vết đốm màu đen.

“Kia…… Đó là cái gì? Bị dơ sao?” Tiểu thiếu gia có chút khó tin.

“Là một vết bớt, là trời sinh!” Lục Trăn Trăn thực bình tĩnh mà nhìn hắn, thậm chí cố tình vén tóc mái sang bên thái dương cho hắn nhìn rõ hơn.



Tiểu thiếu gia quả nhiên bị dọa sợ.

“Lúc tôi mới sinh ra, nửa khuôn mặt đều là thai đốm. Bà nội tôi vừa nhìn thấy tôi, liền nói tôi là yêu thai chuyển thế, muốn ném tôi xuongs nước cho chết đuối! Là mẹ tôi kéo cơ thể suy yếu tự mình đoạt tôi trở về!

Cũng bởi vì việc này mà bà ngoại tôi cãi nhau với ông bà nội. Ba tôi vốn dĩ chính là tới cửa ở rể, vốn dĩ rất khó xử. Chuyện này tranh cãi lớn, bà nội tôi không bao giờ tới cửa nhà tôi nữa. Tuy rằng ngoài miệng ba tôi không nói, nhưng thật ra vẫn luôn không thích tôi!

Tôi rất may mắn, lớn hơn một chút, thai đốm chậm rãi hết, giờ chỉ còn một mảnh nhỏ như này.

Chỉ là từ nhỏ đến lớn, tôi đã nghe được các loại đồn đãi. Có người nói tôi là yêu quái; có người nói đời trước nhất định tôi là đại ác nhân, đời này mới bị báo ứng; có người nói tôi là âm dương mặt, mệnh không tốt sẽ khắc chết cả nhà. Cậu nhỏ tôi bởi vì những việc này đã không ít lần đánh nhau với trẻ con trong thôn!”

Tiểu thiếu gia nghe xong Lục Trăn Trăn nói, đôi mắt đều trợn tròn. Những chuyện này với hắn thật không thể tưởng tượng được, còn không phải chỉ là một vết bớt thôi sao? Tới mức như vậy sao?

Lục Trăn Trăn tiếp tục nói:

“Sau đó có một ngày, cậu nhỏ lấy kéo cắt cho tôi tóc mái bằng, tóc vẫn luôn che đến lông mày, khối bớt đã bị che khuất, tôi cũng trở thành một đứa trẻ giống những đứa trẻ khác. Những lời đồn đãi về tôi mới chậm rãi ít đi.

Nhưng mà trên thực tế, vết bớt này vẫn luôn ở đó, tôi cũng vẫn luôn để tóc mái.

Bây giờ, tôi cũng không biết có phải lời nói năm đó của bà nội đã ứng nghiệm? Bà nội, ông bà ngoại, ba mẹ tôi đều đã qua đời.

Tôi cũng không biết rốt cuộc mệnh của tôi ra sao? Chỉ là, mặc kệ phát sinh chuyện gì, tôi cũng muốn sống thật tốt với cậu nhỏ của mình.

Còn những thứ mà anh nói, tôi thật sự không làm được, khả năng cả đời này ctôi ũng không có biện pháp đúng lý hợp tình mà đứng ở trước mặt người khác, tôi luôn để ý cái nhìn của người khác về bản thân!

Mấy ngày nay, anh lo lắng cho tôi, tôi thật sự rất rất rất cảm tạ anh, anh là một người rất tốt, anh làm tôi cảm thấy thực ấm áp. Chỉ là về sau, anh không cần vì tôi mà nhọc lòng, đây vốn dĩ chính là bộ dáng của tôi.”