Chương 35: Đánh Thiệu Phỉ Phỉ

Còn chưa nói hết câu, âm thanh bỗng im bặt, bởi vì miệng Thiệu Phỉ Phỉ lúc này bị một viên giấy chặn lại rồi, là do Cố Ninh ném ra, nhanh, mạnh, chuẩn.

Các bạn học thấy thế đều trợn mắt há mồm, không thể tin được.

“Không thể nào! Tớ không hoa mắt đấy chứ? Cố Ninh làm thế sao có thể ném viên giấy vào mồm Thiệu Phỉ Phỉ chính xác đến vậy, khoảng cách là ba mét đó!”

“Cậu không có hoa mắt đâu, bởi vì tớ cũng nhìn thấy.”

“Không phải là mèo mù vớ cá rán chứ! Sao có thể ném chuẩn đến như vậy?”

“Chắc là vậy rồi!”

“…”

Đám người mặc dù kinh ngạc nhưng cũng không tin Cố Ninh thực sự có tuyệt kỹ này mà chỉ nghĩ là cô mèo mù vớ cá rán.

Thiệu Phỉ Phỉ bị viên giấy chặn ngang miệng, suýt thì nuốt xuống, cảm thấy muốn ói liền vội vàng lấy viên giấy trong miệng ra, cơn buồn nôn đi qua, cô ta hét lên với Cố Ninh: “Cố Ninh, con tiện nhân này, dám chống đối tao sao?”

Cố Ninh không nói gì từng bước tiến về phía Thiệu Phỉ Phỉ, ánh mắt tối lại nhìn thẳng Thiệu Phỉ Phỉ làm cô ta thoáng chốc hoảng loạn.

Khoảng cách chỉ có ba mét, rất nhanh Cố Ninh đã đứng trước mặt Thiệu Phỉ Phỉ, không đợi cô ta kịp phản ứng lại giơ tay tát một cái vào mặt cô ta.

“Bốp!” Âm thanh cực kỳ vang dội, làm người ta choáng váng.

Cố Ninh lại dám đánh Thiệu Phỉ Phỉ?

Đúng vậy, Cố Ninh không chỉ dám đánh Thiệu Phỉ Phỉ mà còn đánh không hề nhẹ, một cái tát in ngay lên gò má trắng nõn Thiệu Phỉ Phỉ một dấu bàn tay hồng hồng, làm cô ta có chút ngây ngốc.

“Cố Ninh, cậu quá đáng rồi đấy, sao có thể đánh bạn học Thiệu Phỉ Phỉ!” Lúc này, ủy viên thể dục Dương Thành Tuấn phẫn nộ lên tiếng, người không biết còn tưởng rằng là Cố Ninh sai đấy!

Chỉ có điều ai cũng biết Dương Thành Tuấn thích Thiệu Phỉ Phỉ, cho dù biết Thiệu Phỉ Phỉ sai vẫn đứng về phía cô ta.

Chỉ tiếc là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Mặc dù Dương Thành Tuấn dáng dấp cao to cũng có vài phần đẹp trai nhưng gia cảnh lại bình thường, cơ bản không thể cùng đẳng cấp với Thiệu Phỉ Phỉ. Hơn nữa Thiệu Phỉ Phỉ tiêu chuẩn rất cao, tất nhiên là nhìn Dương Thành Tuấn rất chướng mắt.

Thiệu Phỉ Phỉ chẳng qua khá hưởng thụ cảm giác được người khác thích và bỏ công sức vì cô ta, bởi như thế mới thể hiện được cô ta cũng có chút quyến rũ, nên cô ta không hề cự tuyệt sự săn đón và lấy lòng của Dương Thành Tuấn.

Cũng có thể là cảm thấy mình còn có hy vọng nên dù biết Thiệu Phỉ Phỉ chướng mắt mình nhưng Dương Thành Tuấn vẫn vui vẻ chịu đứng, từ đầu đến cuối đến đều đối xử tốt với cô ta.

“Chẳng lẽ cô ta sỉ nhục tôi thì không quá đáng hay sao?” Cố Ninh hỏi lại với giọng mỉa mai.

“Nhưng cậu ấy cũng không ra tay với cậu.” Dương Thành Tuấn phản bác.

“Nói như vậy có phải tôi cũng có thể sỉ nhục cô ta đúng không?” Cố Ninh cười lạnh nói.

“Cậu…”

Dương Thành Tuấn chưa kịp nói lại Thiệu Phỉ Phỉ đã thét lên một tiếng thảm thương “A”, sau đó chửi ầm lên: “Cố Ninh, mày dám đánh tao? Con tiện nhân này…”

Thiệu Phỉ Phỉ chửi rủa giơ tay định đánh Cố Ninh, chỉ là tay vừa giơ lên chưa kịp giáng xuống đã bị Cố Ninh bắt được.

Đám người thấy thế lại bị sốc với tốc độ của Cố Ninh, không biết bằng cách nào cô lại có thể bắt được tay của Thiệu Phỉ Phỉ.

“Mày…”

“Nếu cô dám phỉ báng dù chỉ một chữ, hay còn gọi tôi là tiện nhân nữa thì không chỉ đơn giản một cái tát thôi đâu.” Cố Ninh lạnh lùng uy hϊếp nói, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo tạo thành một áp lực vô hình làm cho Thiệu Phỉ Phỉ có chút khó thở, ngơ ngác nhìn Cố Ninh không dám hé miệng nửa lời.