Chương 45

Đương kim hoàng đế sống sót nữ nhi chỉ có ba, theo lý thuyết nên là lựa chọn rất lớn mới đúng, nhưng lúc Thiệu Tuần được đưa đến công chúa viện, mới phát hiện Nhị công chúa ở một tiểu viện xa xôi nhất bên trong, vị trí cũng ở vị Khôn, dựa theo phong thủy mà nói cũng rất bình thường.

Bởi vì là người của Thục phi dẫn nàng đến viện công chúa, cho nên nàng ngay cả thông báo cũng không cần, trực tiếp được cho vào.

Một mình nàng đi tới cửa chính phòng, vừa định lên tiếng thông báo trước, đã nghe thấy bên trong vang một tiếng "Lách cách", là tiếng đồ sứ nặng nề vỡ vụn trên mặt đất.

Thanh âm khắc nghiệt lại bén nhọn của phụ nhân từ bên trong truyền đến: "Ta nói này công chúa điện hạ, nữ hài tử nên đại môn không ra cửa ngoài không bước, thành thành thật thật ở nhà mới là an phận, Cung phi nương nương dạy ngươi thế nào cũng đã quên rồi hay sao? Lâu lâu lại muốn đi ra ngoài dạo... Có gì để mà đi dạo? Trong cung Thục phi có vàng cho ngươi nhặt à!?”

Bên trong một mảnh yên tĩnh, không ai trả lời, phụ nhân càng thêm hăng hái: "Trời nóng thế này ai mà không muốn mát mẻ hơn, ngươi nguyện ý đi ra ngoài dạo chơi, chúng ta cũng phải đi theo, điện hạ, ngươi không thể vì người khác mà ngẫm lại, làm loại chuyện vô nghĩa làm gì?!"

Sắc mặt Thiệu Tuần chợt lạnh xuống.

Chỉ nghe bên trong tiếp tục hùng hùng hổ hổ: "Nữ hài tử lớn như vậy, một chút cũng không có tính toán, không trách được ngay cả bệ hạ và nương nương cũng chướng mắt ngươi, bản lĩnh gì cũng không có, ngay cả phụ mẫu cũng chán ghét, ngay cả chúng ta bị liên đới mà không có phúc lợi gì, nếu ta có nữ nhi như ngươi, còn không phải..."

Cơn giận của Thiệu Tuần bị đẩy lêи đỉиɦ điểm, rốt cuộc nghe không nổi nữa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

“Còn không phải thế nào?”

Trong phòng chỉ có hai người, đều bị giật nảy mình, người phụ nữ ăn mặc như cung nhân kia nhìn qua chừng ba mươi tuổi, không phải nhũ mẫu thì là bảo mẫu, dáng dấp xem như đoan chính, chỉ là giữa lông mày mang theo vài phần lệ khí, nhìn qua rất khó chọc, lúc này đang kinh nghi bất định nhìn Thiệu Tuần.

Mà Nhị công chúa tuy rằng ngồi ở trên giường, nhưng toàn bộ thân thể dựa vào một bên, chén trà trên bàn bị cánh tay nàng ấy làm rơi xuống đất nát ra, vốn đang cúi đầu không nhìn ra vẻ mặt, nghe được tiếng mở mở cửa đột nhiên ngẩng đầu.

Thần sắc nàng ấy vốn đờ đẫn, ngay khi ngẩng đầu nhìn thấy Thiệu Tuần thì mặt đỏ bừng, lập tức đứng lên, suýt nữa không đứng vững.

“Tuân nhi!”

Người phụ nữ kia do dự nói: "Thiệu tiểu thư..."



Hóa ra đây chính là người được xưng là "một tấc cũng không rời" theo Triệu Nhược Đồng vào ngày thọ yến, Thiệu Tuần đã quên mất của bà ta, nhưng người này lại nhớ rõ Thiệu Tuần, không hề quên.

Bà ta dám bất kính với Nhị công chúa chỉ vì thấy nàng ấy cha không thương nương không yêu, dù bắt nạt thế nào cũng sẽ không hé răng, nhưng đối với loại quý nữ nhà cao cửa cao tùy thời không coi bọn họ ra gì như Thiệu Tuần lại có chút e ngại.

Vẻ mặt phụ nhân tươi cười chen qua, muốn đỡ Thiệu Tuần: "Tiểu thư sao lại rảnh..."

Thiệu Tuần phất tay áo, trực tiếp hất bà ta ra: "Điêu Nô đáng hận!"

Người phụ nữ kia biến sắc, cười lớn nói: "Tiểu thư sao lại nói như vậy chứ? Nô tỳ tốt xấu gì cũng là ma ma của công chúa..."

Thiệu Tuần ngay cả để ý cũng không để ý tới bà ta, trực tiếp đi về phía Nhị công chúa: "Điện hạ, ngài có bị thương không?"

Triệu Nhược Đồng vốn đã quen với những lời chửi rủa mỉa mai, rất quen rồi, cứ để người khác đùa giỡn như một khúc gỗ mà thôi, nhưng nghe Thiệu Tuần nói một câu, nước mắt trong mắt tựa như sống lại, không ngừng đảo quanh hốc mắt, nàng ấy hít mũi, lắc đầu nói: "Ta không sao..."

Thiệu Tuần trực tiếp xốc ống tay áo nàng ấy lên, quả nhiên thấy cánh tay tím tái một mảnh, đây là vừa rồi bị đẩy lên giường, đυ.ng phải mép bàn bị thương.

Thiệu Tuần đã lâu không tức giận như vậy, nàng mím môi hít thở thật sâu vài lần mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, xoay người nói với Điêu Nô hung ác kia.

“Ngươi thật to gan, lại dám động thủ với công chúa!”

Lúc trước mặc dù nàng cảm thấy những nô tỳ này quản quá rộng, hơn nữa đối với Nhị công chúa ẩn ẩn có sự bất kính, nhưng thứ nhất các nàng dựa vào cách nói thay Cung phi quản giáo nữ nhi, mà khi thấy hành động miễn cưỡng giáo dưỡng của ma ma, khi đó Thiệu Tuần cũng không quen biết quá với Nhị công chúa, không tiện thay mặt nàng ấy nói gì.

Cuối cùng chỉ sợ lớn tiếng quát lớn, triệt để đắc tội đám người này, nàng còn ở thì tốt, nếu nàng đi rồi, Nhị công chúa khó có thể ứng phó được những người vốn đã chậm trễ càng thêm quá mức này.

Bởi vậy Thiệu Tuần chỉ là mềm mại gõ vài câu rồi dừng.